Chương 61

“Vậy chị còn muốn ăn gì? Tôi đưa chị đi ăn?”
Đường Viễn Phong lưu luyến không nỡ rời khỏi bộ ngực trắng nõn và mềm mại của Cố Nhã.
Cố Nhã ôm cổ Đường Viễn Phong và thì thầm vào tai anh, “Tôi muốn…tôi muốn tự tay nấu ăn cho cậu, cậu có muốn nếm thử một chút không?”
Đường Viễn Phong có chút sững sờ.
Anh và Cố Tuyết đã ở chung lâu như vậy mà Cố Tuyết vẫn luôn thanh nhã, chưa bao giờ nấu ăn cho anh.
Nhưng nếu muốn nấu ăn thì phải về nhà.
Nhà anh, nhà họ Cố hay khách sạn đều không được, không có quá nhiều thiết bị. Nơi thích hợp duy nhất là phòng tân hôn của anh và Cố Tuyết, nhưng phòng tân hôn…
Đường Viễn Phong vẫn còn chút lương tâm, lúc trước Cố Tuyết đã mất rất nhiều tâm tư để sắp xếp phòng tân hôn, ánh mắt mong chờ của cô ta vẫn ở trước mắt, Đường Viễn Phong có thể nɠɵạı ŧìиɧ với Cố Nhã, nhưng nếu nɠɵạı ŧìиɧ ngay tại nơi Cố Tuyết đích thân bố trí thì vẫn có chút không thể.
Nguyên nhân là như vậy nên Cố Nhã mới muốn đi.
Cô chỉ muốn thách thức điểm mấu chốt của Đường Viễn Phong, cô muốn xem Cố Tuyết có bao nhiêu sức nặng trong trái tim của Đường Viễn Phong.
Ngón tay của Cố Nhã không ngừng xoay tròn ở trước ngực Đường Viễn Phong, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào mi tâm của Đường Viễn Phong, côn ŧᏂịŧ thô to phía dưới của Đường Viễn Phong đã sớm dựng đứng trở lại, nhưng Cố Nhã không nói gì, mặc cho Đường Viễn Phong ôm hôn cô.
“Không muốn ăn thì thôi, tôi không làm nữa, tôi về nhà.”
Cố Nhã giả vờ mất mát lấy khăn giấy lau tiểu huyệt vừa bị Đường Viễn Phong bắn vào.
Còn gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn việc để Cố Tuyết nhìn thấy người chị cùng cha khác mẹ khỏa thân và quấn lấy em rể trên giường tân hôn của cô ta?
Trước đó ở bên ngoài làʍ t̠ìиɦ với Đường Viễn Phong chỉ là để dụ dỗ Đường Viễn Phong, nếu như phải bị phát hiện, thì chắc chắn nên ở trên giường Cố Tuyết phát hiện.
Cố Nhã giả vờ tức giận, “Vốn dĩ còn muốn cho người nào đó kinh ngạc, nhưng người nào đó không muốn thì thôi vậy.”
Nghĩ đến cảnh người đẹp nóng bỏng mặc tạp dề bận rộn nấu nướng trong bếp, cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nhã, Đường Viễn Phong chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bùng lên ngọn lửa.
Bỏ đi.
Cho dù đưa Cố Nhã vào phòng tân hôn cũng không sao cả, dù sao Cố Tuyết lúc này cũng đang ở nhà, sẽ không phát hiện ra, mà anh lúc này thật sự đã quá ham muốn thân thể của Cố Nhã.
“Đừng, chị, tôi sai rồi.”
Đường Viễn Phong kịp thời nắm lấy tay Cố Nhã, cũng kịp thời thừa nhận sai lầm của mình, “Là tôi cô phụ lòng tốt của chị.”
“Tôi muốn ăn vô cùng, sao có thể không thích chứ?!”
“Đi thôi.”
Nói xong, Đường Viễn Phong có chút gấp gáp.
Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, lông mày nhíu chặt của Cố Nhã buông lỏng ra, ánh mắt cô nhìn Đường Viễn Phong đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và mờ ám, “Nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu này!”
“Vừa rồi không phải còn do dự sao!”
“Cậu chờ một lát, tôi đi toilet một chuyến.”
Cố Nhã hờn dỗi đẩy Đường Viễn Phong ra.

Bình luận

Để lại bình luận