Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Mẹ nói vậy mà nghe được à?” Hắn nhíu mày, giọng đầy bất mãn.

Bà im lặng không nói, dù sao thì con dại cái mang. Huống hồ chuyện thành ra cơ sự này, phần lớn cũng là do bà gây ra. Bà Tống thở dài một hơi não nề, rồi đứng dậy dặn dò con trai: “Thôi thì cứ mặt dày mày dạn mà theo đuổi con bé đi. Còn lại mọi chuyện cứ để mẹ lo liệu cho.”

“Công chúa đến tìm vương gia sao? Nhưng mà ngài ấy…” Thị vệ gác cửa ngập ngừng.

“Không phải đến tìm Nhiếp Chính Vương, hôm nay ta đến đây là để tìm ngươi.” Thục Nghi công chúa lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nói cao ngạo: “Khách quý đến chơi nhà, lẽ nào vương phi lại không muốn tiếp đón hay sao?”

Lục Hiểu Dư nhìn Ngu Thư Kỳ đang trưng ra bộ mặt kiêu căng ngạo mạn, chỉ nhẹ nhàng cong môi cười đáp lại: “Ta nào dám thất lễ, để công chúa phải chê cười rồi. Mời người vào trong!”

Ngu Thư Kỳ bước vào trong phủ, ánh mắt hận thù thoáng ẩn thoáng hiện. Vai diễn nữ chính mà cô ta đã phải dày công tốn sức mới có được, vậy mà vào phút cuối lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt như Lục Hiểu Dư cướp mất. Đã vậy con ả đó còn dám thân mật tình tứ với Giang Vũ ngay trước mặt cô ta nữa chứ. Trông chẳng khác nào một con điếm rẻ tiền ngoài phường đen, thật đáng ghê tởm!

“Công chúa…” Lục Hiểu Dư vừa định lên tiếng thì…

Chát!

Một cái tát trời giáng vang lên khô khốc.

“Cắt, cắt!” Đạo diễn bực dọc hô lớn, tỏ rõ vẻ bất mãn ra mặt: “Thư Kỳ, còn chưa đến cảnh này cơ mà?”

“Xin lỗi đạo diễn ạ, là do tôi nhớ nhầm cảnh quay…” Ngu Thư Kỳ vội vàng bày ra bộ mặt đầy tội lỗi, rồi quay sang vờ vịt hỏi han cô: “Hiểu Dư, cô không sao chứ? Tôi thật lòng xin lỗi cô…”

Lục Hiểu Dư đưa tay lên ôm lấy bên má đang nóng rát của mình, cố gắng nén cơn giận xuống, nhả ra hai chữ “không sao” rồi lặng lẽ rời khỏi phim trường. Nhớ nhầm cái khỉ gì chứ! Rõ ràng là còn hơn chục câu thoại nữa mới đến cảnh tát này, rõ ràng là cô ta đang cố tình gây sự với cô…

Bước chân cô chợt khựng lại, nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang đứng nói chuyện với đạo diễn đoàn làm phim ở phía xa. Lục Hiểu Dư căng thẳng nhìn hắn trân trối. Hắn… đến đây làm gì vậy?

Tống Ngụy biết cô đang nhìn mình, nhưng hắn cũng không buồn đáp lại cô lấy một cái liếc mắt. Bạc môi hắn thoáng cong lên thành một nụ cười bí hiểm. Chuồn cũng nhanh thật đấy!

Đạo diễn Phùng niềm nở trao đổi công việc với hắn, thấy hắn cứ chú tâm nhìn về phía Lục Hiểu Dư, ông liền hiểu ý nói: “Cô Lục diễn xuất rất tốt, quả thật rất có thiên phú.”

“Cảnh quay tiếp theo có nội dung gì?” Hắn hỏi, giọng điệu thờ ơ.

Đạo diễn Phùng có chút khó hiểu, nhưng dẫu vậy vẫn vui vẻ trả lời: “Là cảnh Thục Nghi công chúa ra tay đánh Nghê Lâm ạ.”

“Vì lý do gì mà đánh?” Hắn hỏi tiếp.

“Thục Nghi là công chúa được cử đến Lạc Quốc để hòa thân, nhưng lại trót đem lòng tương tư Nhiếp Chính Vương. Cảnh quay này là đến để cảnh cáo Nghê Lâm phải tránh xa ngài ấy ra.”

Tống Ngụy híp mắt lại, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía cô gái họ Ngu kia. Muốn mượn cảnh quay trong phim để ra tay đánh người sao?

“Sửa lại kịch bản đi. Sau cái tát của cô ta, phải là cái tát trả đũa của Lục Hiểu Dư.” Hắn ra lệnh, giọng điệu không cho phép phản đối.

Lục Hiểu Dư ngồi nép mình trong một góc khuất, tay cầm túi đá lạnh chườm lên bên má đang sưng tấy. Không phải là cô không biết chuyện Ngu Thư Kỳ ghét cay ghét đắng mình, chỉ là cô không ngờ cô ta lại dám lộ liễu mượn chuyện công để trả thù riêng như vậy.

“Bất ngờ thật đấy. Không ngờ em lại chui rúc vào đây để ngồi ấm ức một mình cơ đấy!” Giọng nói quen thuộc vang lên.

Cô ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy hắn đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cà chớn thường ngày khiến cô cũng chẳng buồn để tâm đến nữa.

Tống Ngụy cong môi cười nhẹ, bước chân hắn càng lúc càng tiến lại gần cô hơn. Hắn chậm rãi quan sát vết thương trên gương mặt cô. Người đàn bà đó dám cả gan ra tay đánh người của hắn, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu.

“Đau lắm không?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút xót xa.

“Hỏi thừa.” Cô đáp trả cộc lốc, rồi lại bực bội hỏi tiếp: “Anh đến đây làm gì?”

“Đến đây để làm chủ cho em.” Hắn đáp, rồi lại nheo mắt nhìn cô đầy khó hiểu: “Dư Dư, con người em thật là kỳ lạ, chẳng phải thường ngày em rất hay mắng chửi tôi sao? Đến cả cái tát giáng xuống mặt tôi cũng giòn tan rôm rốp nữa là. Sao bây giờ lại giống như một con chuột nhắt hèn mọn, để mặc cho người ta bắt nạt ăn hiếp như vậy hả?”

“Sống trong giới showbiz này không hề dễ dàng chút nào, nhẫn nhịn được cái gì thì hay cái đó thôi.” Cô đáp, giọng điệu có chút mệt mỏi.

Mi tâm hắn khẽ nhíu lại, một chữ hắn nghe cũng không hề thấy vừa ý chút nào. Cái gì mà nhẫn nhịn cơ chứ? Hắn đường đường là người đứng sau lưng cô một tay nâng đỡ, đâu phải để cho bất cứ ai muốn động vào là động được?

“Ách!” Lục Hiểu Dư nhíu mày đau đớn, cô khó chịu gạt mạnh tay hắn ra: “Này! Anh làm…”

“Ngậm miệng lại!” Hắn tức giận ra lệnh, rồi lại nâng cằm cô lên quan sát kỹ lưỡng vết thương hơn, sau đó mới lấy từ trong túi áo ra một tuýp thuốc mỡ. Vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô vừa lầu bầu trách móc: “Khốn kiếp! Ngay cả một tiếng mắng tôi cũng không nỡ mắng em, em nghĩ tôi có thể nỡ lòng nhìn em bị người khác đánh hay sao?”

Lục Hiểu Dư mặc kệ để cho hắn bôi thuốc, giọng nói không mặn không nhạt: “Liên quan gì đến anh chứ? Diễn theo đúng kịch bản thôi mà, tôi có thể kháng cự lại được chắc?”

“Còn dám trả treo nữa hả?” Hắn nhíu mày khó chịu: “Kịch bản có đề cập đến việc đánh người đến mức in rõ cả năm dấu tay lên mặt hay sao?”

Thấy hắn lộ rõ vẻ không vui ra mặt, cô cũng thôi không nói thêm gì nữa. Có điều bầu không khí lúc này lại trở nên ngượng ngùng quá thể, làm cho cô có chút cảm thấy hồi hộp lạ thường.

“Anh… đã đỡ hơn nhiều chưa? Cái vết thương ở tay ấy.” Cô dè dặt hỏi.

“Cũng không đến nỗi bị tàn phế đâu.” Hắn đáp, rồi lại nhớ tới chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, gương mặt người đàn ông thoáng ửng đỏ lên. Hắn khẽ “e hèm” một tiếng để che giấu sự bối rối: “Chuyện đêm hôm đó, em…”

“Chuyện đêm hôm đó thì làm sao?” Cô hỏi lại, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc. “Ý anh là chuyện ‘Ngụy Ngụy ngoan, xùy xùy’ hay là chuyện ‘Ngụy Ngụy ngoan, nín đi’?”

Sắc mặt hắn tức khắc đen kịt lại, hắn trầm giọng nói: “Tôi không hề nói đến chuyện đó.”

Cô nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vậy ra ý anh là muốn nhắc đến chuyện anh đã khóc lóc nhõng nhẽo đòi tôi phải dỗ dành hay sao?”

… Khốn kiếp! Cái miệng chết tiệt này!

Người đàn ông thẹn quá hóa giận, hắn trực tiếp cúi xuống áp môi mình lên môi cô, ra sức tra tấn cánh môi mềm mại kia. Đôi môi mỏng manh tựa cánh hoa anh đào của cô, khiến hắn điên cuồng muốn chiếm lĩnh cho riêng mình.

Lục Hiểu Dư không hề tỏ ra quan tâm đến hành động của hắn, cứ mặc nhiên để cho hắn tiến sâu vào bên trong khoang miệng mình thăm dò. Kỳ thực thì kể từ đêm hôm đó đến nay, cô cũng không còn bài xích hắn như trước nữa. Tâm trạng cô dần trở nên thoải mái hơn, hận ý chất chứa trong lòng cũng đã vơi đi được mấy phần.

Tống Ngụy nhận được sự chủ động bất ngờ từ cô, trong lòng hắn như mở cờ trong bụng. Hắn say sưa quấn lấy đầu lưỡi cô, cùng cô truy đuổi nô đùa không ngừng nghỉ. Có điều hắn còn chưa kịp hưởng lợi được bao nhiêu thì đã nghe thấy tiếng đạo diễn gọi qua loa phát thanh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận