Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Thật muốn trói em lại, đụ em mỗi ngày, bắt em quỳ xuống đất cầu xin tôi, hẳn là đặc biệt thú vị.”

Mức độ kinh hách của câu nói này đã hoàn toàn kéo lý trí của cô trở lại, hoảng sợ ngả đầu ra cánh cửa phía sau.

Trong bóng tối chỉ truyền đến tiếng cười trầm thấp khàn khàn phát ra từ cổ họng anh, có từ tính và có sức quyến rũ khó tả.

“Phan Quốc Thành gần đây có không ít động tĩnh, lão muốn bán đấu giá quá nhiều thứ, em phải trộm hết tất cả về đây, như thế mới có thể khiến lão hoảng loạn đầu trận tuyến, nói không chừng viên kim cương hiện tại ở trong tay em kia, chính là vật lão muốn tìm.”

Giọng nói bên tai cô như dụ hoặc, “Sau đó, em có thể nhân cơ hội này, biết được nguồn gốc của viên kim cương kia, người mà em muốn tìm, cũng sẽ tìm được.”

Những gì cô làm, chính là giống như một con rối nghe anh chỉ huy.

Khương Nghị cuộn mình trên sofa, thân hình cao lớn của cậu ta ôm lấy hai chân thành một góc nhỏ nhắn, dựa vào phía sau, vùi mặt vào đầu gối của mình.

Đôi khi cậu ta khịt mũi, căn phòng khách yên tĩnh càng làm nổi bật sự yếu đuối và đáng thương của cậu ta.

Đồng hồ trên tường chỉ đến mười hai giờ, vài phút trôi qua, cánh cửa mở ra.

Cứ như thế trong sướt mấy tuần vừa qua, mỗi lần đi ra cửa cô đều về nhà rất muộn, cậu ta đã phát hiện từ sớm cô đang làm gì, mỗi tối khi cô trở về trên người đều có mùi đàn ông, chính là tên đàn ông đó.

Cậu ta vẫn vùi đầu vào chân mình, Khương Hân nhìn thẳng về trước đang định lên lầu, nhưng lại bị cậu ta ngăn lại.

“Chị.”

“Có chuyện gì?”

Cậu ta bóp lấy mũi ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa dưới gọng kính tròn kia đỏ hoe và ẩm ướt, rõ ràng vừa đang khóc.

“Chị, tại sao, tại sao phải trộm đồ của Phan, Phan Quốc Thành, đây, đây là cách cách chị tìm mẹ của mình?”

Cậu ta luôn ở nhà, theo dõi tình hình trên mạng, nơi cô đến là nơi Phan Quốc Thành bị trộm, cảnh sát cũng đang truy nã, mọi người đang tìm kiếm cô, Phan Quốc Thành bị trộm hết lần này đến lần khác, không cần biết đó là thứ gì cũng đều bị trộm, không còn là một viên kim cương xanh đơn giản.

Cô mệt mỏi cúi đầu bóp lấy đuôi mắt.

“Đúng vậy, đây là cách của chị, thông tin về viên kim cương đang trong tay Phan Quốc Thành, chỉ cần tất cả những thứ của lão ta đều bị cướp đi, khiến lão ta hoảng sợ, chị có thể…”

“Chị!” Cậu dùng sức hét lớn ngắt lời cô, thật khó tin, “Ai, ai nói với chị? Em, em, em lúc trước điều tra qua, không, không phải lão ta!”

Khương Hân nhíu mày.

“Là, là, là người đàn ông đó sao? Người đã bắt cóc chị lần trước.”

“Đúng vậy.”

Chóp mũi cậu ta chợt đỏ lên, không kìm được nước mắt nữa, cậu nâng chân đi khỏi sofa, khập khiễng chân phải chạy về phía cô, nắm lấy cánh tay cô, cao hơn cô vài cm nhưng lại cúi thấp đầu nhìn trong rất nhỏ bé.

“Đừng, đừng tin hắn mà chị, em, em xin chị đó, chị, chị đừng có tin hắn, hắn, hắn không phải người tốt, hắn sẽ không giúp chị, hắn đang lừa gạt chị! Gạt, gạt chị đó.”

Khương Hân hất tay cậu ra, lấy làm lạ, “Làm sao em biết anh ta đang nói dối chị?”

“Em, em, em.” Cậu run rẩy mà khóc, lạc lỏng mà buông hai tay trống trơn xuống, tháo kính ra, dùng sức lau đi nước mắt của mình.

“Em không biết … nhưng nhưng nhưng, hắn chính là, chính là đang nói dối chị, chị đừng tin hắn … không muốn nữa, chúng ta không muốn nữa, chúng, chúng ta đi, đi, rời khỏi đây, em cầu xin chị đó, chị ơi.”

Cậu định nắm lấy cánh tay cô một lần nữa, nhưng cô đã đưa tay lên để tránh ra.

“Khương Nghị, em có thể ích kỷ trong mọi chuyện, nhưng trong chuyện này em không thể, dù em không có được tình yêu của mẹ từ khi còn nhỏ, em cũng không thể ngăn cản chị đi tìm mẹ, nếu muốn đi, em hãy tự đi.”

Cô lạnh nhạt mà nói, xong thờ ơ quay người lên lầu, Khương Nghị ngồi xổm xuống ôm chân lại khóc sướt mướt, càng ngày càng không kiềm chế được cảm xúc của mình, vai run rẩy dữ dội, cậu khóc đến mức thở không ra hơi, nhưng người trên lầu, không đi xuống để nhìn cậu ta.

Bình luận (0)

Để lại bình luận