Chương 61

: Sinh Con Ở Xứ Lạ

Mùa hè ở Sydney rực rỡ, ánh nắng vàng rực chiếu lên những con sóng lấp lánh ở bãi biển Manly. Tống Phi Vũ, giờ đã ở tháng thứ chín, bước đi chậm rãi trong căn hộ, tay đỡ bụng bầu to tròn. Cô mặc váy bầu trắng, mái tóc dài buộc cao, gương mặt hồng hào nhưng không giấu được sự mệt mỏi. Chu Chính luôn ở bên, chăm sóc cô từng chút một, từ nấu súp bổ dưỡng đến massage chân cho cô mỗi tối.

Nhưng Tống Phi Vũ vẫn lo lắng. Sinh con ở xứ lạ, xa gia đình, khiến cô bất an. “Anh Chính, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Em… em sợ,” cô nói một tối, khi cả hai nằm trên ghế sofa, nhìn ra ánh đèn thành phố lấp lánh. Chu Chính ôm cô, hôn lên trán cô. “Đừng sợ, Tiểu Vũ. Anh đã chọn bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất. Anh sẽ ở bên em, suốt cả quá trình.”

Lời anh an ủi cô, nhưng khi ngày sinh đến, Tống Phi Vũ vẫn run rẩy. Một sáng sớm, cô tỉnh dậy với cơn đau co bóp dữ dội. “Anh… anh Chính… em… đau quá…” Cô hét lên, tay ôm bụng, nước ối chảy ra. Chu Chính lập tức bế cô lên, mang ra xe, lái thẳng đến bệnh viện trong cơn hoảng loạn hiếm thấy.

Tại bệnh viện St. Vincent, các y tá nhanh chóng đưa Tống Phi Vũ vào phòng sinh. Chu Chính nắm tay cô, ánh mắt đầy lo lắng nhưng kiên định. “Tiểu Vũ, em làm được. Anh ở đây với em,” anh nói, giọng run run. Cô gật đầu, cắn răng chịu đựng từng cơn đau, mồ hôi thấm ướt tóc. Các y tá hướng dẫn cô thở, đẩy, và sau bốn giờ đau đớn, tiếng khóc trẻ con vang lên, xé tan không gian căng thẳng.

“Con gái! Là một bé gái!” Bác sĩ reo lên, nâng đứa bé đỏ hỏn đặt lên ngực Tống Phi Vũ. Cô khóc òa, ôm con, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Chu Chính cúi xuống, hôn lên trán cô, mắt anh đỏ hoe. “Em giỏi lắm, Tiểu Vũ. Con đẹp như em,” anh thì thầm, vuốt tóc cô.

Họ đặt tên con là Tiểu Nguyệt, vì cô bé ra đời dưới ánh trăng rằm của Sydney. Sau vài ngày ở bệnh viện, Tống Phi Vũ hồi phục dần, nhưng cơ thể vẫn yếu. Chu Chính chăm sóc cả hai chu đáo, từ thay tã cho Tiểu Nguyệt đến nấu cháo cho cô. Một tối, khi Tiểu Nguyệt đã ngủ say trong nôi, Chu Chính nhìn Tống Phi Vũ, mắt lấp lánh. “Em mạnh mẽ hơn anh tưởng, Tiểu Vũ. Anh tự hào về em.”

Tống Phi Vũ mỉm cười, kéo anh xuống giường. “Anh cũng giỏi lắm, làm bố tốt hơn em nghĩ,” cô nói, giọng trêu chọc. Chu Chính hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dần trở nên mãnh liệt. “Anh muốn yêu em, Tiểu Vũ. Nhẹ nhàng thôi, anh hứa,” anh thì thầm, tay lướt xuống eo cô.

Anh cởi áo ngủ cô ra, để lộ cơ thể mềm mại, với những đường cong vẫn quyến rũ dù vừa sinh con. Anh hôn khắp cơ thể cô, từ cổ xuống ngực, xuống bụng, cẩn thận như sợ làm cô đau. “Anh… em… còn mệt…” Tống Phi Vũ rên khe khẽ, nhưng cơ thể cô đáp ứng, nóng ran dưới những cái chạm của anh.

Chu Chính nằm ngửa, kéo cô lên trên. “Em dẫn dắt, Tiểu Vũ. Anh muốn em thoải mái,” anh nói, giọng khàn khàn. Tống Phi Vũ đỏ mặt, từ từ ngồi lên anh, cảm nhận côn thịt cương cứng tiến vào, nhẹ nhàng nhưng vẫn căng đầy. “A… Anh… chậm thôi…” Cô rên rỉ, tay bấu vào ngực anh, di chuyển chậm rãi, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy.

Chu Chính giữ hông cô, mắt khóa chặt vào cô, nơi cô đang cưỡi anh, gương mặt ửng hồng, mái tóc dài xõa xuống. “Em đẹp quá, Tiểu Vũ,” anh gầm gừ, nâng hông nhẹ, phối hợp với cô. Tống Phi Vũ rên rỉ, cao trào ập đến, cô cong người, hét lên khe khẽ, sợ đánh thức Tiểu Nguyệt. Chu Chính cũng đạt đỉnh, bắn tinh trong cô, hơi thở nặng nề.

Anh ôm cô, đặt cô nằm xuống, vuốt tóc cô. “Anh sẽ bảo vệ hai mẹ con, mãi mãi,” anh thì thầm. Tống Phi Vũ gật đầu, gục vào ngực anh, cảm giác an toàn bao bọc lấy cô. Dù ở xứ lạ, cô biết mình không cô đơn, vì có anh và Tiểu Nguyệt.

Bình luận

Để lại bình luận