Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

:
Giang Nhiên bị chịch rất lâu, cũng rên rất lâu, cuối cùng cô ta không còn kêu la nổi nữa, chỉ có thể rên rỉ như sói cái lúc lên đỉnh…
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, đám con trai kia mới chơi chán, bọn chúng tìm thấy thẻ nhân viên của Giang Nhiên trong túi xách của cô ta, thậm chí còn không cho cô ta mặc quần áo mà cứ thế ném cô ta đang ở trần truồng trước cửa công ty.
Thẩm Dao và Lục Chiến là những người tan ca đầu tiên, hai người đại chiến ba hiệp trong văn phòng, mãi đến khi Thẩm Dao khóc lóc cầu xin thì Lục Chiến mới buông tha cho cô. Hai người ôm nhau nằm trên giường trò chuyện, đối với Lục Chiến mà nói, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất. Chỉ là bụng Thẩm Dao đột nhiên kêu lên phá vỡ sự yên bình này, Lục Chiến thấy vậy nên bế cô lên, mặc quần áo cho cô, định đưa cô về nhà ăn cơm, không ngờ vừa đến cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ trần truồng, trên người đầy những dấu vết ái muội. Tóc tai, thậm chí cả mặt mũi, miệng, lỗ nhỏ đều dính đầy tinh dịch.
Thẩm Dao tò mò bước tới mới phát hiện người này chính là Giang Nhiên, cô kêu lên: “Quản lý Giang?”
Đáng tiếc Giang Nhiên không trả lời, Thẩm Dao định nhờ Lục Chiến gọi xe cấp cứu nhưng đột nhiên Giang Nhiên như phát điên lao về phía Thẩm Dao: “Con đĩ điếm, đều tại mày! Đều tại mày! Tổng giám đốc Lục là của tao, chỉ có tao mới có thể là phu nhân của tổng giám đốc Lục!”
Lục Chiến thấy Giang Nhiên như một kẻ điên, ban đầu còn muốn gọi xe cho cô ta nhưng nghe cô ta nguyền rủa Thẩm Dao như vậy, anh tức giận đá cô ta một phát, hất văng cô ta ra: “Nhớ cho kỹ! Con dâu của nhà họ Lục chỉ có thể là Thẩm Dao!”
Nói xong, mặc kệ Giang Nhiên đang trần truồng, anh ta nắm tay Thẩm Dao rời đi.
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập trước cửa công ty, nhưng vì danh tiếng, nhân phẩm thậm chí là các mối quan hệ của Giang Nhiên đều không tốt, nên dù nhìn thấy cô ta nằm trần truồng trước cửa công ty cũng không ai muốn gọi xe cho cô ta, hoặc thậm chí đưa cho cô ta thứ gì đó để che thân. Cuối cùng, một bà lao công cảm thấy không đành lòng nên dùng một chiếc túi nilon đen khổng lồ dùng để đựng rác che những phần nhạy cảm của cô ta lại.
“Tội nghiệp quá! Tội nghiệp quá!” Bà vừa lẩm bẩm vừa lấy điện thoại ra gọi xe cho cô ta. Cho đến khi một chiếc xe riêng đưa Giang Nhiên đi thì những người đang tò mò vây quanh mới tản ra.

Bình luận

Để lại bình luận