Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thịnh Hạ không biết mình đang ở đâu. Mùi hương bạc hà quen thuộc xộc vào mũi, nhưng nó bị át đi bởi mùi thuốc khử trùng nồng nặc của taxi. Cô chỉ biết cơ thể mình nóng như một hòn than. Lớp quần áo dính bết vào người, khó chịu, bức bối. Một cơn ngứa ngáy râm ran chạy dọc sống lưng, lan xuống tận bụng dưới, khiến cô vô thức vặn vẹo.

“Nóng…” Cô rên rỉ, cố gắng xé rách cái gì đó đang trói buộc mình.

“Về nhà em?” Giọng Lạc Hàn Đông trầm thấp, vang lên bên tai.

“Nhà…” Cô mơ màng. “Về nhà.”

Lạc Hàn Đông liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ửng hồng vì men thuốc của cô. Đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi dài ướt đẫm mồ hôi, đôi môi sưng mọng hé mở, thở dốc. Cảnh tượng đó, vừa ngây thơ vừa dâm đãng, đâm thẳng vào hạ bộ của anh.

Anh biết cô bị bỏ thuốc. Và anh biết, gã đàn ông ban nãy không phải là người duy nhất. Cả đám đồng nghiệp nam kia, ánh mắt của chúng khi nhìn cô, đều là ánh mắt của thú săn mồi.

Anh lái xe về căn hộ cô mới thuê. Anh đã biết địa chỉ này từ lâu. Anh biết mọi thứ về cô.

Mở khóa bằng chìa khóa dự phòng anh tự làm, anh bế cô vào nhà, đặt cô lên giường. Căn phòng nhỏ bừa bộn, không giống với phong cách ngăn nắp của cô, chứng tỏ cô đang sống không tốt.

“Ưm… nóng… Cứu em…” Thịnh Hạ quằn quại, hai tay cào cấu, tự xé toạc hàng cúc áo sơ mi, để lộ chiếc áo lót ren màu xanh nhạt. Bầu ngực căng tròn như muốn nổ tung khỏi lớp vải mỏng.

Lạc Hàn Đông đứng bên giường, nhìn cô. Con thú trong anh đang gào thét. Anh đã nhịn bốn năm. Bốn năm anh tự nhủ phải để cô tự do. Nhưng ngay giây phút này, khi cô nằm đó, dễ tổn thương, mời gọi, và gọi tên anh… mọi phòng tuyến lý trí đều sụp đổ.

Anh ngồi xuống ghế sô pha, cố gắng giữ khoảng cách. Anh châm một điếu thuốc, nhưng vị đắng của nó không thể dập tắt ngọn lửa trong cổ họng.

Thịnh Hạ lồm cồm bò xuống giường, cơ thể mềm oặt. Cô bò trên sàn nhà lạnh lẽo, lần theo hơi ấm của anh. “Anh Đông… nóng quá… giúp em…”

Cô bám vào chân anh, ngước khuôn mặt đẫm lệ, mê man lên nhìn. “Khó chịu…”

Lạc Hàn Đông rít một hơi thuốc thật sâu, ném điếu thuốc xuống sàn, dụi tắt. Anh cúi xuống, nâng cằm cô lên. “Gọi tôi là gì?”

“Anh Đông…”

“Sai rồi.” Giọng anh khàn đặc. “Lúc nãy, ở quán bar, em gọi tôi là gì?”

Cô ngơ ngác, cố gắng lục lọi trong ký ức mụ mị. Cơn nóng rực ở hạ bộ ngày càng mãnh liệt. Cô cần được giải thoát. “Ông xã…”

Lạc Hàn Đông nhếch mép. Anh ta đi vào bếp, rót một cốc nước lọc, quay lại, đặt lên môi cô. Cô vội vã uống, nước chảy dọc xuống cổ, thấm ướt khe ngực. Cảm giác mát lạnh khiến cô rùng mình, tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng.

“Ngoan lắm.” Anh ta vuốt ve má cô. “Nhưng em vẫn khó chịu, phải không?”

Anh ta biết. Cơ thể cô đang cần gì.

“Em thích tôi.” Anh ta không hỏi. Anh ta ra lệnh. “Nói đi.”

“Thích…” Thịnh Hạ nức nở, lý trí đã hoàn toàn bị thuốc phiện nuốt chửng. Cô vặn vẹo, cọ xát cơ thể mình vào chân anh. “Em thích anh…”

Lạc Hàn Đông cúi xuống. “Thịnh Hạ,” anh ta thì thầm, trước khi môi anh ta nghiền nát môi cô, “Anh đã cho em cơ hội rồi. Là em tự tìm đến.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận