Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Nơi trú ẩn và những chai lọ thầm lặng
Thư Tâm cuộn tròn trên chiếc ghế bành mới, cố gắng thu mình lại nhỏ nhất có thể. Căn nhà thuê này là ốc đảo của cô, là nơi trú ẩn an toàn mà cô vất vả tạo dựng. Nhưng giờ đây, sự an toàn đó dường như đang bị đe dọa. Cô sợ hãi. Cô sợ Lăng Thiệu sẽ tức giận khi biết cô và Tống Văn đã đối mặt. Cô sợ anh nghĩ cô là kẻ phá hoại, một “tiểu tam” trơ trẽn đã cướp chồng của bạn mình.
Tiếng chuông cửa vang lên, khô khốc và dứt khoát. Trái tim Thư Tâm thót lên, đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh, rồi ra mở cửa.
Lăng Thiệu đứng đó, cao lớn như một ngọn núi, chắn hết ánh sáng hành lang. Anh không mặc đồng phục thể dục, mà mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, nhưng vẻ nghiêm nghị trên gương mặt còn đáng sợ hơn mọi lời quát mắng.
“Anh…” Cô lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh không nói gì, lách qua người cô đi vào nhà. Mùi mồ hôi nam tính quen thuộc hòa cùng chút gió lạnh bên ngoài ùa vào phòng. Anh đứng giữa phòng khách, ánh mắt trầm tĩnh quét một vòng.
“Em và Tống Văn…” Anh bắt đầu, giọng nói trầm khàn.
“Em xin lỗi!” Thư Tâm buột miệng, hai bàn tay vặn xoắn vào nhau. “Em không cố ý… Em chỉ là không muốn…”
“Không muốn cái gì?” Lăng Thiệu ngắt lời, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc như dao. “Không muốn làm người thứ ba? Hay không muốn thừa nhận?”
Thư Tâm lùi lại một bước, cảm giác tội lỗi như một tảng đá đè nặng lên ngực. Cô đúng là kẻ thứ ba. Dù cho cuộc hôn nhân của anh và Tống Văn có rạn nứt từ trước, thì cô vẫn là người xuất hiện không đúng lúc, là ngọn lửa cuối cùng thiêu rụi tất cả.
“Lăng Thiệu, chúng ta… dừng lại đi.” Giọng cô run rẩy. “Em không thể… Em vừa mới thoát ra khỏi một cuộc hôn nhân. Em sợ lắm. Em không muốn kết hôn lần nữa. Em không muốn cướp anh từ tay chị ấy…”
Lăng Thiệu thở dài, vẻ nghiêm nghị trên mặt tan đi, thay vào đó là một sự mệt mỏi cố hữu. Anh tiến tới, kéo cô ngồi xuống ghế sofa.
“Nghe anh nói,” anh nói, giọng đã dịu hơn. “Anh và Tống Văn đã giải quyết xong. Đây.”
Anh rút từ trong túi áo khoác ra một tờ giấy gấp tư, đặt lên bàn. Thư Tâm run run mở ra. Là giấy chứng nhận ly hôn. Ngày tháng được đóng dấu đã từ một tuần trước.
“Anh không nói dối em,” Lăng Thiệu nói. “Chuyện của anh và cô ấy không phải do em. Nó đã mục ruỗng từ lâu rồi. Em chỉ là… làm cho anh nhận ra mình thực sự muốn gì thôi.”
Thư Tâm nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nước mắt bắt đầu nhòe đi. Cô vừa thấy nhẹ nhõm, lại vừa thấy hổ thẹn.
“Nhưng… em vẫn sợ.” Cô nức nở. “Hôn nhân làm em sợ hãi. Em sợ anh rồi cũng sẽ giống Tống Văn nói, anh sẽ bỏ rơi em…”
“Vậy thì chúng ta không kết hôn.” Lăng Thiệu bất ngờ nói.
Cô ngước lên, sững sờ.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, ngón tay thô ráp lướt trên gò má mềm mại. “Nếu em không muốn, chúng ta sẽ không kết hôn. Cứ ở vậy, ở vậy đến khi em và anh già đi. Anh sẽ đợi. Anh có đủ kiên nhẫn để đợi, chỉ cần em đừng đẩy anh ra xa.”
Anh ôm cô vào lòng. Cái ôm này không còn cuồng nhiệt dục vọng như những lần trước, mà ấm áp và vững chãi. “Cho em thời gian. Anh cũng cần giải quyết một vài chuyện. Em cứ ở đây, trong nơi trú ẩn của em. Khi nào em sẵn sàng, anh sẽ đến đón em.”
Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi rời đi, để lại Thư Tâm một mình trong căn phòng tĩnh lặng, cùng với cảm xúc ngổn ngang ngũ vị tạp trần.
________________

Sau khi Lăng Thiệu rời đi, Thư Tâm gọi điện cho cha mẹ. Cuộc gọi kéo dài gần một tiếng, và cô đã khóc gần như suốt cuộc gọi. Cô nói cho họ biết mình đã ly hôn. Trái với sự lo lắng của cô, cha mẹ cô chỉ thở dài, bảo cô hãy về nhà nghỉ ngơi một thời gian. Sự mệt mỏi tích tụ bao năm tháng dường như vỡ òa.
Khóc đủ rồi, cô mới đứng dậy dọn dẹp. Khi cô lau đến bàn trang điểm, cô sững người.
Trên bàn, thay vì vài ba món mỹ phẩm rẻ tiền của cô, là một loạt chai lọ tinh xảo, đắt tiền. Từ serum, kem dưỡng ẩm, dưỡng trắng, đến mặt nạ ngủ. Toàn bộ đều là những thương hiệu cao cấp mà cô chỉ dám nhìn từ xa trong các trung tâm thương mại.
Chúng được sắp xếp ngay ngắn, rõ ràng là có người đã cố tình đặt chúng ở đây. Thư Tâm run run cầm một chai serum lên. Cô chợt nhớ lại.
Cô nhớ lời Tống Văn hôm đó, mỉa mai rằng cô dùng mỹ phẩm không quá hai trăm tệ. Cô nhớ mình đã xấu hổ và tủi thân đến nhường nào.
Và Lăng Thiệu… anh đã ở đó. Anh đã nghe thấy.
Anh không nói một lời nào. Anh không bênh vực cô lúc đó. Nhưng anh đã âm thầm đi mua tất cả những thứ này, đắt gấp trăm lần những gì cô đang dùng, và lặng lẽ đặt chúng vào “nơi trú ẩn” của cô.
Trái tim Thư Tâm như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Anh không chỉ cho cô dục vọng, anh còn cho cô sự trân trọng mà cô chưa bao giờ có được.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận