Chương 617

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 617

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Haiz, cũng không thể nói như thế được, chúng ta đây chính là đang dạy cho cô ấy cách ứng xử trong xã hội.” giám đốc Chung không chịu dáng vẻ này của anh ta, quay đầu cười nói.
“Chẳng lẽ cô nhóc này là người mà cậu đang quan tâm à, vừa nãy cũng không thấy cậu đứng lên nói gì, sao bây giờ lại bắt đầu thương hương tiếc ngọc rồi?”
Trong lời nói của ông ta chứa không ít mập mờ rõ ràng uống nhiều quên mất sự tồn tại của cấp trên.
Lâm Chi Nam theo vài tiếng cười khẽ ở trên bàn, trong lòng sinh ra chán ghét.
Cô vô cùng buồn nôn giám đốc Chung miệng lưỡi trơn tru này, ngay cả chuyện cùng ông ta nói dóc cũng không muốn, đang định cầm lấy ly rượu lên mời, bên cạnh có một bàn tay khớp xương rõ ràng nâng lấy ly rượu lên trước.
Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn thấy Giang Đình cụp mắt, phần cằm cương nghị, chất lỏng màu đỏ trong ly khẽ lắc lư.
Hàn Triệt nhìn trong mắt, âm thầm cười nhạo. Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ra mặt, còn tưởng rằng tên này có thể chịu đựng được bao lâu.
“Nói đến còn chưa cảm ơn anh đã giúp đỡ đâu Chu Minh.”
Mọi người nhanh chóng theo động tác này của người đàn ông nhao nhao nhìn về phía anh ta, kinh ngạc buồn bực, có nhìn anh ta, cũng có người nhìn Lâm Chi Nam.
Dáng vẻ của Giang Đình vẫn lạnh nhạt như thường, ánh mắt từ ly rượu nhìn về phía Chu Minh ở đối diện, khóe miệng lạnh nhạt, ánh mắt lại thâm trầm.
Bị điểm danh, Chu Minh có chút ngạc nhiên, ánh mắt lại nghiêm túc.
“Cô nhóc da mặt mỏng, trước đó bảo cô ấy đến Quang Nghiệp thực tập, nhưng lại tìm mọi cách từ chối, nói không muốn bởi vì tôi mà được người khác đối xử đặc thù, muốn chân chính có thành tựu.”
Ánh mắt Giang Đình lướt qua mọi người, quét về phía giám đốc Chung, sống lưng ông ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Giang Đình cong môi nói. “Không nghĩ đến sau cùng cô ấy lại dựa vào bản lĩnh của mình đi vào Thăng Long, lại trời xui đất khiến đi vào tổ của anh.”
Lúc nói những lời này, anh ta nghiêng đầu nhìn Lâm Chi Nam, trong đôi mắt đen kia giảm đi sự sắc bén, không che giấu chút nào sự dịu dàng.
Lâm Chi Nam lập tức sinh ra cảm giác giống như thiêu đốt, giống như sắp bị ánh mắt anh ta hòa tan.
Ánh mắt Giang Đình dời đi, bình tĩnh nhìn Chu Minh. “Cô nhóc nhà tôi làm phiền anh quan tâm hơn.”
Nói xong ngửa đầu, hết kết trượt xuống một hơi cạn sạch.
Trong phòng, nhất thời mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận