Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: BỮA CƠM GIA ĐÌNH

Tiếng dao thớt lách cách, xen lẫn tiếng cười giòn tan của Cố Á Thu.

“Tôi nói ông nghe, Tô Dũng Quân, cái ghế mát xa Tiểu Kha nó mới mua … ôi giời ơi… nó sướng!” Mẹ cô, người cả đời chỉ biết tần tảo, giờ đây đang tận hưởng. “Hôm qua mấy bà ở quảng trường cứ hỏi tôi, dạo này dùng nước hoa gì mà thơm thế.”

“Bà lại khoe chứ gì?” Ba cô, Tô Dũng Quân, cười hì hì, tay nhặt rau. “Nó mà không mua cho tôi bộ cần câu mới, thì tôi cũng không cho bà khoe đâu.”

Tô Nhuyễn ngồi ở bàn ăn, mỉm cười. Từ khi cô mang thai, ba mẹ cô đã dọn đến ở cùng. Căn penthouse rộng lớn này, cuối cùng cũng có không khí của một gia đình.

“Tiểu Kha, con chiều ba mẹ quá rồi đấy,” Cố Á Thu nói với Kha Tùng Ứng, người đang loay hoay pha một ly sữa ấm cho Tô Nhuyễn.

“Ba mẹ xứng đáng mà,” anh thản nhiên đáp. “Con rể hiếu thảo, đó là tín ngưỡng của con.”

Cả nhà lại cười ồ.

Ăn cơm xong, anh nắm tay cô. “Ra ngoài đi dạo một chút. Em ở trong phòng suốt, không tốt.”

Họ đi dạo trong khuôn viên xanh mướt của tiểu khu. Anh đi rất chậm, một tay giữ eo cô.

“Anh gầy đi rồi,” cô vươn tay, sờ lên sườn eo anh. “Dạo này lại thức khuya làm dự án à?”

“Sắp xong rồi.” Anh bắt lấy tay cô. “Đừng sờ loạn. Lửa gần rơm.”

Tô Nhuyễn bật cười. “Anh bây giờ…”

“Anh làm sao?”

“Đứng đắn hơn rồi.”

“Đứng đắn?” Anh cười khẩy. “Đó là vì ba mẹ vợ ở nhà. Chứ không…” Anh ghé sát tai cô. “Anh đã ‘ăn’ em ngay trên bàn ăn rồi.”

“Anh!” Cô đỏ mặt, đánh nhẹ vào ngực anh.

“Chờ sản phẩm này ra mắt,” anh nói, giọng nghiêm túc hơn. “Anh sẽ nghỉ một thời gian. Ở nhà với em, chờ con ra đời.”

“Vậy ai nuôi anh?” Cô trêu.

“Em nuôi anh.”

“Được. Em nuôi anh,” cô cười.

“Tốt.” Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô. “Em phụ trách nuôi anh. Còn anh,” anh thì thầm, “phụ trách đút em ăn no.”

“Anh…!”

Cô đang định mắng, thì anh khựng lại. Vòng tay anh siết chặt eo cô.

Tô Nhuyễn cảm nhận được. Cơ thể anh căng cứng.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Giọng anh lạnh đi. “Gặp… hàng xóm.”

Cô không nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng cô cảm nhận được một ánh nhìn. Một ánh nhìn đầy đau khổ, và khao khát.

“Tiểu… Tiểu Ứng…” Một giọng nữ run rẩy.

Kha Tùng Ứng không quay đầu lại. “Chúng ta đi thôi, vợ.”

Anh kéo cô đi, bước chân vội vã, như đang trốn chạy khỏi một bóng ma.

Bình luận

Để lại bình luận