Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Gương mặt của Tô Từ nhăn lại, mồ hôi đổ khắp mặt. Từng cơn gò của tử cung khiến cô đau đến mức không thở nổi.

Nghiêu Thần đang lái xe, hắn liên tục nhìn vào kính chiếu hậu, gương mặt tràn ngập lo lắng.

Xe cuối cùng cũng đến bệnh viện. Tô Từ được đẩy vào phòng sinh vip, các bác sĩ khoa sản đã chờ sẳn để đỡ đẻ cho cô.

“Cô gái bị kích động dẫn tới sinh sớm, nhưng bên dưới vẫn chưa nở ra, buộc phải dùng biện pháp sinh mổ.”

Nghiêu Thần lắng nghe bác sĩ nói, tay hắn đang nắm chặt lấy tay Tô Từ, không rời dù chỉ một giây.

“Được, vậy sinh mổ đi.”

Nghiêu Thần ký vào giấy đồng ý ngay tại giường bệnh, hắn quay sang nói với cô: “Từ Từ cố gắng một chút, chúng ta sắp được nhìn thấy mặt các con rồi.”

Tô Từ đau đến mức không nói nổi. Lỗ tai cô ù đi không thể nghe thấy hắn nói gì.

Không ngờ sinh con lại đau như vậy, cô còn quá nhỏ, chưa đủ khả năng để chịu đựng những loại đau đớn này.

Bỗng nhiên cả người cô bị lật nghiêng qua, áo trên lưng bị ai đó vén lên, thứ nước mát lạnh được bôi lên da, sau đó là một cơn đau điếng người ập tới.

“A…”

Tô Từ thống khổ hét lên, Nghiêu Thần lập tức giữ chặt cô lại.

“A…”

Cơn đau ấy vẫn tiếp tục diễn ra, cây kim to dài đâm vào tủy cô, mang đến một cảm giác đau đớn như muốn chết đi.

“Không sao, một chút sẽ hết đau thôi.”

Nghiêu Thần nói vào tai cô, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má cô.

Sau khi cơn đau qua đi, Tô Từ không còn cảm nhận được gì nữa.

Trước mắt cô chỉ toàn là màu trắng, đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa, nhưng từ đầu tới cuối giọng nói của Nghiêu Thần luôn vang lên bên tai, cô vẫn có thể nghe thấy.

“Oa… oa…”

Tiếng khóc bỗng nhiên vang lên thật lớn, Tô Từ cảm thấy bụng mình như được nhẹ đi một nửa.

“Oe… oe…”

Ngay sau đó một tiếng khóc the thé nhỏ hơn vang lên. Cả người Tô Từ hoàn toàn nhẹ đi, giống như đã trút hết được gánh nặng.

Hai tiếng khóc không ngừng vang lên bên tai. Ngay sau đó cô không còn biết gì nữa, hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Tô Từ đã hạ sinh một đôi long phượng thai.

Bởi vì sinh non nên sức khỏe của hai đứa trẻ khá yếu, phải nằm trong lồng hấp để theo dõi.

Còn cô thì do mất sức nên đã hôn mê ba ngày vẫn chưa tỉnh.

Nghiêu Thần bỏ cả buổi học ở trường để canh giữ bên cạnh cô. Hắn luôn nắm tay Tô Từ và trò chuyện với cô, cho dù cô gái trên giường hoàn toàn không hề nghe thấy.

Từ khi hai đứa trẻ được sinh ra, hắn cũng chỉ nhìn một lần rồi mặc kệ không quan tâm đến.

Mọi thứ đều giao cho vú nuôi trông nom.

Đứa trẻ cần sữa mẹ nhưng Tô Từ lại hôn mê, không có cách nào cho con uống. Buộc lòng bọn chúng phải uống sữa bột.

Cuối cùng đến ngày thứ tư Tô Từ cũng đã tỉnh lại.

Cô nằm trên giường một lúc mà vẫn chưa nhận biết được mọi chuyện.

Nghiêu Thần không vội lên tiếng, hắn ngồi bên cạnh im lặng đợi cô từ từ lấy lại nhận thức.

“Con… con đâu.”

Tô Từ lên tiếng, giọng nói khản đặc.

Nghiêu Thần lập tức đứng dậy, cầm lấy ly nước bên cạnh và đưa ống hút vào miệng cô.

“Uống một chút nước trước, anh sẽ gọi y tá đưa con tới cho em gặp.”

Đầu Tô Từ hơi cử động, miệng rất khát khiến cô vội vàng ngậm lấy uống hút và hút vài hơi.

“Uống chậm chậm, kẻo sặc.”

Nghiêu Thần dùng hai ngón tay bóp thân ống hút lại, sợ cô uống quá nhanh mà bị sặc.

Tô Từ uống cạn ly thì mới dừng lại. Nghiêu Thần đặt chiếc ly rỗng lên bàn, rồi ngồi xuống ghế, bàn tay vươn ra vuốt nhẹ lên gò má cô, nhẹ giọng hỏi: “Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Tô Từ lắc đầu, trong mắt có chút sợ hãi.

Cô hỏi: “Em đã hôn mê bao lâu rồi.”

“Bốn ngày rồi.”

Tô Từ suy nghĩ, thì ra mình đã hôn mê lâu như vậy.

Cảm giác đau đớn khi sinh con dường như vẫn còn ở trên cơ thể, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy đau ở vùng bụng do vết khâu chưa lành.

Bình luận

Để lại bình luận