Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thẩm Nham đứng đó, chặn đường cô. Gương mặt cậu ta không còn vẻ ngây ngô, si dại như trước, thay vào đó là sự khinh bỉ, chế giễu.

Thời tiết đã trở lạnh hơn nhiều. Chu Hạ mặc áo khoác dày, quàng khăn kín cổ, nhưng vẫn không thể đứng vững trước câu nói của cậu ta.

Lời nói như một nhát dao sắc lạnh, đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô.

“Chu Hạ,” cậu ta nhếch mép cười, giọng điệu đầy mỉa mai, “Một đêm của cô… giá bao nhiêu? Tôi mua được không?”

Chu Hạ chết lặng. Cả người cô như hóa đá. Chai nước khoáng trên tay rơi xuống đất, lăn lông lốc.

Đúng lúc đó, một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau: “Mày là con cái nhà nào mà ăn nói mất dạy thế hả!”

Chu Hạ quay đầu lại trong vô thức. Là Chu Hân. Bà đang cầm chùm chìa khóa nhà của cô.

Cô sờ vào túi áo khoác. Trống rỗng. Cô đánh rơi chìa khóa lúc nào không hay.

“Hạ Hạ, có chuyện gì vậy con?” Chu Hân lo lắng hỏi, ánh mắt bà quét qua Thẩm Nham đang sợ hãi lùi lại rồi bỏ chạy.

Chu Hạ nhìn mẹ, đôi mắt đã nhòa đi vì nước mắt. Cô biết mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Mọi sự kiềm nén, mạnh mẽ đều vỡ vụn trong khoảnh khắc này.

Nước mắt cô tuôn rơi lã chã. Cô đấm mạnh vào ngực mình, miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu duy nhất, tiếng nói nghẹn ngào, đứt quãng:

“Mẹ ơi… con đau quá! Đau… đau lắm!”

Đường Tốn biết Chu Hạ có một quán ăn ruột, chuyên bán món cá cay Tứ Xuyên (thủy chử ngư).

Mỗi tuần một lần, cứ vào chiều thứ Sáu sau khi tan học, cô đều ghé qua đó. Thời gian cố định như một thói quen. Bởi vì hôm đó nhà cô không nấu cơm. Và bởi vì lần nào ăn xong, cô cũng gói thêm một phần mang về.

Có một lần, không biết đầu bếp lỡ tay hay cố ý, món cá cay khủng khiếp. Chu Hạ chỉ ăn một miếng đã cay đến chảy nước mắt, nước mũi. Cô lè lưỡi, liên tục xuýt xoa. Đường Tốn ngồi trong quán trà sữa đối diện, vừa buồn cười lại vừa thấy xót xa.

Rõ ràng không ăn được cay, mà vẫn cố chấp thích món đó.

Vị cay qua đi, cô không hề phàn nàn với chủ quán, chỉ lặng lẽ gọi thêm một bát canh rau, rồi lại tiếp tục ăn. Vừa ăn vừa chan canh vào bát cơm trắng.

Bữa đó cô ăn rất chậm.

Mặt trời hôm ấy rực rỡ lạ thường, như thể mọi mây đen u ám đều đã bị thổi bay đi hết. Ánh nắng xuyên qua lớp kính trong suốt của quán trà sữa, chiếu qua vỉa hè, qua con đường nhỏ, rồi lại xuyên qua cửa kính của tiệm cơm Tứ Xuyên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt thanh tú của Chu Hạ.

Nắng chia đôi chiếc bàn cô ngồi. Một nửa là bát canh rau thanh đạm. Một nửa là bát cá đỏ rực màu ớt cay nồng.

Ánh mắt Đường Tốn dõi theo cô không rời.

Đến lúc này, cậu mới dám thừa nhận với chính mình. Cậu chú ý đến Chu Hạ, không phải vì “thưởng thức cái đẹp”, cũng chẳng phải vì “quen mắt thành quen”. Mà đơn giản, là vì thích.

Thích đến mức, ngay cả giọt mồ hôi chảy dài trên trán cô lúc bị cay, cậu cũng thấy thật đáng yêu.

Đêm đó, là lần đầu tiên Đường Tốn mơ thấy Chu Hạ.

Nhưng tuần này, đúng vào ngày thứ Sáu định mệnh đó, Đường Tốn lại đang trên máy bay. Cậu phải tức tốc bay sang nước ngoài “áp giải” Tiêu Thần Thần về nước. Cậu không thể đi theo bóng lưng cô độc của Chu Hạ trên đường về nhà. Không thể ngồi đối diện quán trà sữa, lặng lẽ ngắm nhìn cô ăn món cá cay yêu thích.

Cậu khẽ thở dài, nhìn những đám mây trắng xóa trôi lững lờ ngoài cửa sổ. Mây đẹp như kẹo bông gòn.

Nhưng không đẹp bằng đôi mắt của Chu Hạ. Đường Tốn nhắm mắt lại, không nhìn nữa.

Nghỉ học một tuần lễ. Vừa đưa được Tiêu Thần Thần về nước an toàn, lòng cậu khấp khởi muốn chạy ngay đến trường tìm Chu Hạ, thì đã nghe được tin dữ bên tai.

Chu Hạ chuyển trường rồi.

“Ai chuyển trường?” Cậu hỏi lại, giọng nói khàn đi.

Mấy cậu bạn đang túm tụm buôn chuyện giật mình quay lại. Thấy là Đường Tốn, họ càng thêm phấn khích. Không ngờ có ngày hot boy lạnh lùng nhất trường lại quan tâm đến chuyện phiếm.

“Cậu đi cả tuần nên chưa biết đấy thôi! Người ta đồn ầm lên. Chu Hạ ấy,” cậu bạn kia dừng lại, sợ Đường Tốn không biết, còn nhiệt tình giới thiệu thêm, “Chu Hạ hoa khôi lớp bên cạnh đó! Nghe nói cậu ta… ra ngoài làm gái… ai đưa tiền là có thể…”

“AI NÓI?”

Đường Tốn gầm lên, giọng nói lạnh lẽo đến mức mặt đất dưới chân như đóng băng.

Cậu bạn kia sợ hãi lắp bắp: “Thì… thì cả trường đều nói thế… Trên… trên diễn đàn trường có… có ảnh nữa… nhưng… nhưng bị xóa rồi…”

Giọng nói lí nhí dần. Đường Tốn không nghe hết câu, mặt lạnh như tiền quay người đi ra ngoài, móc điện thoại gọi cho ai đó.

“Đường Tốn bị sao vậy?”

“Sao là sao? Chắc không hứng thú hóng chuyện chứ gì.”

“Chuyện hot thế mà cũng không hứng thú? Đúng là đồ lập dị!”

Chu Hạ chuyển trường.

Đường Tốn dùng mọi mối quan hệ, cuối cùng cũng điều tra ra chân tướng. Là Lâm Thời Vi, một đứa con gái côn đồ có tiếng ở trường Gia Vinh bên cạnh, cố tình tung tin đồn nhảm.

Bình luận (0)

Để lại bình luận