Chương 62

Mấy người đàn ông khác xếp hàng bên cạnh, đợi một phút sau, Chu Dũng rút côn thịt ra thì cha Chu không thể chờ đợi được nữa bước tới, nắm lấy cây gậy cắm vào trong hoa huyệt nhỏ của cô, vang lên một tiếng phụt.
Tiếng tích tắc tích tắc đều đặn của điện thoại giống như nhắc nhở, thúc giục người ta càng thêm lo lắng, ông nắm lấy hai chân của cô mà liều mạng tiến vào, mỗi lúc một mạnh, thật sâu, tốc độ nhanh như động cơ. Tần suất nắc càng nhanh thì ma sát vào trong hoa huyệt của cô muốn bốc lửa, hoa tâm không ngừng bị va chạm nên tê mỏi và khó chịu, bụng dưới cũng phát trướng.
Cha Chu giống như một con chó đực động dục với tốc độ rất mạnh, sau khi nắc mười mấy lần thì cảm giác tiểu huyệt của cô rụt lại nên ông càng nhanh chóng. Sau cùng, cô chịu không nổi, đủ một phút thì côn thịt thiêu đốt kia rời khỏi làm cho hoa huyệt và niệu đạo phun ra dâm thủy.
Ngay sau khi côn thịt của Chu Lão Đa rời đi thì Chu Cường lại háo hức đi vào, lại một hồi mãnh liệt đâm vào khiến bộ ngực của cô rung lên bần bật, những tiếng rên rỉ liên tục khiến giọng của cô trở nên khàn đặc.
Năm người đàn ông lần lượt tiến vào trong cơ thể cô, mỗi lần chỉ trong một phút, tuy thời gian ngắn nhưng sự hưng phấn và khoái cảm mà nó mang lại là chưa từng có, ai cũng cho cô lên đỉnh khoái lạc trong thời gian rất ngắn đó, làm cho dâm thủy của cô tuôn ra như muốn thủy triều không ngừng, trộn lẫn với tinh dịch của mấy người đàn ông và nhỏ giọt trên sàn nhà và ghế sofa.
“Ư … Ưm … Anh Siêu … Đủ rồi đủ rồi ..” Không biết đã đến hiệp mấy rồi, năm người đàn ông không ngừng bắn tinh dịch vào trong cơ thể mình, đến lượt Chu Siêu lại lần nữa ngâm tinh dịch bắn vào trong cơ thể. Tử cung cô bị rót đầy làm bụng cô hơi phồng lên như mang thai, cô không chịu nổi mà khóc cầu, ngược lại làm cho mấy người đàn ông thêm hưng phấn, từng người lại đút từng cây gậy thịt vào trong cơ thể cô.
Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc vào lúc ba giờ sáng, bằng cách nào đó, cô đã ở trên giường, ngay sau khi đắp chăn bông mềm mại thì cô lập tức chìm vào giấc ngủ, sau đó tiến vào một giấc mộng ngọt ngào.
Và trong giấc mơ, cô gặp lại người đàn ông, Huyền Đô.
Trong mơ, cô không hề cảm thấy mệt mỏi, mà cơ thể vừa nhẹ nhàng lại tràn đầy tinh thần, lúc nhìn thấy Huyền Đô, cô lập tức thích thú và bước nhanh về phía hắn. Huyền Đô đang ngồi bên hồ, trên tay cầm một chiếc cần câu đang câu cá.
Bên hồ có rất nhiều cây đào, đóa hoa soi bóng xuống mặt nước phản chiếu hình ảnh rực rỡ.
Cánh hoa màu hồng khẽ rủ xuống, lưu lại trên người hắn phát sáng, màu trắng hoàn mỹ và màu hồng mềm mại, cảnh tượng đẹp đến ngây người làm cô nhướng mày, bèn lách đến ngồi bên hắn
“Huyền Độ, có nhớ em không?” Cô dựa vào người hắn, chóp mũi dán vào áo bào trắng của hắn để hít vài hơi, hương thơm thoang thoảng làm sảng khoái lòng người, vừa ngửi, cô vừa đưa tay ra túm lấy sợi tóc mềm mại và dài của hắn, khi thấy hắn không trả lời, cô lại muốn tiến gần thêm một bước sờ đến tóc mai, cô cuốn đuôi tóc khế quét vào lỗ tai của hắn.
“Em có mùi của bọn họ …” Cuối cùng, Huyền Đô cũng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như sao lạnh, hắn không nhịn được
nắm tay cô hỏi: “Bọn họ làm cho em vui vẻ sao?”
Cô sững sờ, cau mày nhìn hắn: “Vui vẻ. Nhưng sao vậy? Anh không thích?”
Huyền Đô không trả lời, chỉ thở dài thườn thượt, hơn nữa trên gương mặt hiện lên rất nhiều nỗi buồn và sự cô đơn, cô càng nhíu mày lại sâu hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn như ngọn đuốc, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, cô định nói gì đó thì Huyền Đô đã thu cần câu lại, hắn bắt được một con cá mập mạp.
“Vừa lúc có thể nướng cá.” Trên gương mặt của hắn có thêm một chút vui mừng, bèn đứng dậy đi về phía căn nhà kia, Trương Tiểu Phúc theo sát phía sau hắn, khi trở về căn nhà, hắn trực tiếp bắt đầu nướng cả trong sân.
Cho dù làm loại công việc này thì khí chất của hắn vẫn như một vị thần tiên, Trương Tiểu Phúc chăm chú ngắm nhìn hắn, sau khi hắn nướng xong bèn đặt ở trên bàn. Hắn cầm lấy một bình rượu rót một chén cho cô, không đợi hắn đặt xuống thì Trương Tiểu Phúc đã nắm lấy tay hắn rồi trực tiếp đưa cái chén lên miệng uống cạn.
“Huyền Đô, rượu anh pha ngon quá.” Cô liếm môi, đặt chén xuống, nhưng vẫn nắm lấy tay hắn, ngón tay của hắn thon dài, móng tay đầy đặn và hồng hào, nhưng nắm vào lại hơi lạnh.
Huyền Đô bị cô nắm lấy tay có biểu hiện kỳ quái nhưng cũng có thể thấy được là vui mừng, được cô thưởng thức một hồi cuối cùng cũng rút lại. Cô ngửi ngửi, trong tay chỉ cảm thấy có mùi thơm, thế là cô lại tự rót thêm một chén, cô uống đến khi hai má nóng bừng, lúc nhìn hắn lần nữa thì cô càng nóng rực hơn, không biết là say rượu hay say sắc đẹp …
“Đừng uống nữa, ăn gì lấp bụng đi …” Huyền Đô dùng đũa gắp ít thịt cá đưa đến bên môi đút cô ăn, cô vui vẻ há mồm ăn, miếng cá vừa mềm, ngọt lại ngon không có xương và quan trọng hơn là do mỹ nhân đút đó!
Huyền Đô nheo mắt nhìn cô ăn bèn bón thêm vài lần, mà cô cũng không khách khi ăn vào, cắn được hai miếng thì rót hai ly rượu uống cạn, mãi cho đến lúc trong bụng như có lửa đốt cô mới phất tay rồi nâng trán đứng lên, “Em say rồi, em có thể ở lại chỗ của anh nghỉ ngơi một lúc không?”
“Đương nhiên là được.” Huyền Đô tiến đến đỡ cô mà cô lại mê đắm níu tay hắn, được hắn dìu vào phòng, ngồi ở bên giường ôm lấy cổ của hắn nói khẽ: “Em say rồi … Em say …”
Trong khi lẩm bẩm thì hơi mở mắt và nhìn lên, nhưng cô không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Bình luận

Để lại bình luận