Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cuối cùng trong mắt cũng không còn lại một giọt nước mắt nào nữa, cô gần như mệt mỏi hắng giọng nói: “
Đi ra ngoài.
” Thấy Cố Ngưng bất động, cô gần như cắn răng lảo đảo muốn đứng lên, ”
Vậy tôi đi.
” Thấy cô đứng dậy, Cố Ngưng mới đột nhiên tỉnh táo, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Cả hai cách nhau một bức tường.

Ngoài hành lang, Cố Ngưng ngước mắt lên có thể nhìn thấy màn trời tối đen, trên hành lang có y tá đẩy xe đi qua, bánh xe lắc lư, phát ra tiếng va chạm lạch cạch lạch cạch.

Toàn bộ thế giới cứ như vậy trở nên trống rỗng, bên tai không nghe được bất kỳ âm thanh gì, mất đi năng lực suy nghĩ, mất đi hết thảy tri giác, thậm chí mất đi cả nước mắt.

Gió đêm xuyên qua lỗ hổng trong lòng của cô.

Giống như đi qua một mảnh phế tích.

Một ngày sau, cơn sốt Nhậm Sơ Tuyết gần như đã giảm bớt, trước khi xuất viện bác sĩ có ý dặn dò cô, ”
Người trẻ tuổi vẫn phải biết tiết chế, nhất là loại cô gái có sức khỏe và cơ thể vốn đã không tốt như cô, chú ý ăn uống thanh đạm, rèn luyện nhiều.

” Khi bác sĩ nói lời này, Nhậm Sơ Tuyết chỉ có thể yếu ớt đáp lại một chữ được.

Cố Ngưng đứng ngay bên cạnh cô, hai người dựa rất gần, tuy vậy ở giữa lại giống như có một lớp màng mỏng vô hình ngăn cách họ, khi tầm mắt Nhậm Sơ Tuyết đảo qua, không hề gợn sóng. Đối phương thật sự tức giận. Ý thức được điểm này, huyệt đạo trong người Cố Ngưng như bị đè ép, đau đớn và rầu rĩ. Đến tối, Cố Ngưng muốn, Nhậm Sơ Tuyết cũng không từ chối.

Thiếu nữ dưới thân thở dốc bên tai cô ấy, theo động tác của cô ấy trằn trọc và rên rỉ, duỗi người tùy ý để cho cô ấy đụ mình.

Chỉ cần đừng gọi tên cô ấy nữa.

Coi như chuyển sang người khác cũng được.

Cố Ngưng ngừng tiết tấu, giọng điệu vừa vội vừa sợ hãi, gần như là ra lệnh mở miệng: ”
Gọi tên tôi.

” Thiếu nữ dưới thân chỉ quật cường cắn môi không nói lời nào, đôi mắt cô ấy nhìn xuống khuôn mặt đối phương đang đỏ bừng vì dục vọng đã lấm tấm nước mắt.

Trái tim giống như bị cái gì đó đập mạnh một cái, Cố Ngưng không dám nhìn vào đôi mắt đầy nước mắt của đối phương nữa, cô ấy đứng dậy, tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Im lặng.

Chỉ có tiếng nước chảy ào ào vang vọng trong căn phòng trống rỗng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng với những đường cong cơ thể xinh đẹp trên giường chồng lên nhau, lặp lại động tác phập phồng lên xuống như máy móc.

Không trả lời, không hưởng thụ, chỉ là một vở kịch một mình.

Dần dần, động tác này cũng chậm lại. Đến cuối cùng, Cố Ngưng giống như là dùng hết sức lực chống đỡ cho bản thân không ngã xuống, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc bị ngã xuống.

Cơ thể hai người áp sát vào nhau, Cố Ngưng đè lên người cô, tựa đầu vào vai Nhậm Sơ Tuyết.

Bờ vai trần trụi bỗng nhiên truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Có chất lỏng ấm áp nào đó chảy xuống vai Nhậm Sơ Tuyết.

Trong bóng tối, cơ thể Cố Ngưng run rẩy kịch liệt, sợi tóc đen nhánh mềm mại rơi lả tả, tiếng khóc nhẹ bị đè nén tới cực điểm, giống như là từ trong linh hồn kéo ra.

Rất nhanh, loại ẩm ướt này nhanh chóng lan tràn đến toàn thân Nhậm Sơ Tuyết.

Không biết đã qua bao lâu.

Nhậm Sơ Tuyết nghe thấy giọng nói trầm khàn của Cố Ngưng, giống như hai người bình thường.

Cố Ngưng nói: ”
Vô cùng xin lỗi.

” Cố Ngưng cho rằng mình có thể chịu đựng được việc đối phương thích người khác.

Cố Ngưng cho rằng cô ấy đã chuẩn bị tâm lý bị đối phương chán ghét.

Nhưng trên thực tế, đối với những chuyện liên quan đến Nhậm Sơ Tuyết, cô ấy vĩnh viễn đánh giá cao bản thân.Tình cờ là vào đúng ngày thứ bảy, chín giờ rưỡi sáng, Nhậm Sơ Tuyết nhận được một tin nhắn wechat.

Bình luận (0)

Để lại bình luận