Chương 62

Diệp Phù đứng trước gương trong phòng ngủ của ngôi nhà ven biển, ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, làm sáng bừng chiếc váy trắng đơn giản cô đang mặc. Cô vuốt nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên tay, trái tim đập mạnh khi nghĩ về lời hứa của Sầm Loan – về một gia đình, về những đứa con họ sẽ cùng nhau nuôi dưỡng. Mọi thứ vẫn như một giấc mơ, từ một nữ diễn viên nhỏ bị phong sát đến vị trí hôn thê của ảnh đế Sầm Loan, người đàn ông mà cả thế giới ngưỡng mộ. Cô mỉm cười, nhưng sâu trong lòng vẫn có một chút lo lắng – liệu cô có đủ sức để đứng bên anh, để trở thành người vợ, người mẹ mà anh mong đợi?
Sầm Loan bước vào, vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô. “Ngắm gì mà chăm chú thế, bà Sầm?” Giọng anh khàn khàn, mang theo ý trêu đùa, nhưng ánh mắt trong gương lại cháy bỏng, như muốn nuốt chửng cô.
Diệp Phù đỏ mặt, nép sát vào anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể rắn chắc. “Em… chỉ đang nghĩ, mọi thứ đến quá nhanh. Em sợ mình không theo kịp anh.”
Anh cau mày, xoay cô lại, nâng cằm cô lên. “Không theo kịp? Phù Phù, em là người duy nhất khiến anh muốn dừng lại, muốn xây dựng cả thế giới vì em. Em không thấy điều đó sao?” Anh cúi xuống, hôn cô sâu, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, mang theo vị cà phê anh vừa uống. Bàn tay anh luồn vào váy, vuốt ve bầu ngực đầy đặn, ngón tay trêu đùa núm vú khiến cô rên khẽ.
“Sầm Loan… sáng sớm… đừng…” Cô nức nở, cố đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại phản bội, tự động cong lên khi anh cắn nhẹ vành tai cô, tay trượt xuống, xâm nhập vào nơi ướt át giữa hai chân cô. Ngón tay anh khéo léo ra vào, khiến cô rên rỉ dâm đãng, hai tay bấu chặt vai anh.
“Sáng sớm là lúc anh muốn em nhất,” anh gầm gừ, kéo váy cô lên, ngậm lấy núm vú qua lớp nội y trắng, dùng lưỡi trêu đùa cho đến khi cô hét lên. Anh cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn và nóng bỏng, rồi đâm vào cô chậm rãi, sâu sắc. Diệp Phù cắn môi, hai chân quấn chặt hông anh, cơ thể run rẩy vì khoái cảm. Anh giữ chặt eo cô, đẩy nhanh nhịp độ, mỗi nhịp đều mạnh mẽ, như muốn khắc sâu anh vào cơ thể cô.
“Sầm Loan… chậm… chậm thôi…” Cô nức nở, nước mắt lăn dài trên má, nhưng anh không nghe, chỉ cúi xuống hôn cô mãnh liệt, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, trong khi côn thịt đâm sâu, đưa cô lên đỉnh. Khi tình dịch nóng bỏng phun vào trong cô, Diệp Phù hét lên, bụng dưới co giật, lên đỉnh lần nữa. Anh ôm chặt cô, thì thầm, “Em là của anh, Phù Phù. Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó.”
Họ nằm trên giường, thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm. Sầm Loan vuốt tóc cô, hôn lên trán cô. “Hôm nay anh muốn đưa em đi gặp một người,” anh nói, ánh mắt lấp lánh ý cười bí ẩn.
Diệp Phù tò mò, “Ai vậy?”
“Đi rồi biết,” anh đáp, bế cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa. Dưới vòi sen, anh lại không kìm được, đè cô lên tường, hôn cô cuồng nhiệt, tay vuốt ve cơ thể cô. “Em làm anh phát điên, Phù Phù,” anh gầm gừ, côn thịt cương cứng áp sát vào hông cô. Cô đỏ mặt, cố đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vẫn để anh làm tình với cô thêm lần nữa, tiếng rên rỉ hòa quyện với tiếng nước chảy.
Sau khi tắm, Sầm Loan đưa cô đến một văn phòng luật sư ở trung tâm thành phố. Tại đó, cô gặp một người đàn ông trung niên, được giới thiệu là luật sư riêng của Sầm Loan. Anh ta đưa cho cô một tập tài liệu, giải thích rằng Sầm Loan muốn chuyển một phần tài sản – bao gồm cổ phần trong công ty giải trí Cảnh Lạc – sang tên cô. Diệp Phù sững sờ, quay sang nhìn Sầm Loan, “Anh… tại sao? Em không cần những thứ này.”
Sầm Loan nắm tay cô, ánh mắt kiên định. “Đây không phải vì em cần, mà vì anh muốn em an tâm. Em là vợ anh, Phù Phù. Anh muốn em biết rằng mọi thứ anh có, đều là của em.” Anh hôn lên mu bàn tay cô, khiến cô nước mắt lăn dài.
“Nhưng… em chỉ cần anh,” cô nghẹn ngào, ôm chặt lấy anh. “Em không cần tiền, không cần danh vọng. Em chỉ muốn ở bên anh.”
Anh cười, kéo cô vào lòng. “Anh biết. Nhưng anh muốn cho em tất cả, vì em xứng đáng.” Anh đưa cô về nhà, và ngay khi đóng cửa, anh đè cô lên sofa, cởi váy cô, hôn khắp cơ thể cô. Khi lưỡi anh chạm vào nơi nhạy cảm giữa hai chân cô, Diệp Phù rên rỉ, hai tay bấu chặt đệm. Anh làm tình với cô chậm rãi, dịu dàng, nhưng vẫn đầy đam mê, khiến cô lên đỉnh liên tục. “Anh yêu em, Phù Phù,” anh thì thầm, ôm cô vào lòng. “Và anh sẽ cho em cả thế giới.”
Tối đó, họ ăn tối dưới ánh nến trong khu vườn, nhìn ra biển. Sầm Loan nắm tay cô, nói, “Anh muốn chúng ta tổ chức đám cưới sớm. Em muốn cưới ở đâu? Paris? Maldives? Hay quê nhà của em?”
Diệp Phù mỉm cười, nắm chặt tay anh. “Ở quê em. Em muốn ba mẹ em chứng kiến ngày em hạnh phúc nhất.”
Sầm Loan gật đầu, hôn lên môi cô. “Được. Vậy chúng ta bắt đầu chuẩn bị. Nhưng trước đó…” Anh bế cô lên, đưa cô vào phòng ngủ, cởi áo cô, làm tình với cô thêm lần nữa, tiếng rên rỉ dâm đãng của cô vang lên, hòa quyện với hơi thở của anh, kéo dài đến tận khuya.
________________

Bình luận

Để lại bình luận