Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cái Giá Của Sự Ngây Thơ
Chu Đại không nói đùa. Hắn lái xe đưa Hứa Khả đến một tiệm bánh ngọt nằm trong khu thương mại xa hoa bậc nhất thành phố. Nơi này không giống một tiệm bánh, nó giống một phòng trưng bày trang sức hơn. Đèn pha lê rủ xuống, không khí thoang thoảng mùi vani và bơ Pháp tinh khiết, mỗi chiếc bánh nhỏ xíu nằm trong lồng kính đều được chiếu sáng như một tác phẩm nghệ thuật.
Hứa Khả nuốt nước bọt. Giá của một miếng bánh ở đây có khi bằng cả tháng tiền sinh hoạt của cô trước kia.
Chu Đại bước vào, nhân viên lập tức cúi rạp người chào. Hắn không nhìn thực đơn, chỉ hất cằm về phía Hứa Khả.
“Cô ấy muốn gì, gói lại hết.”
Hứa Khả cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. “Gói hết?”
“Không phải em muốn cái đắt nhất sao?” Hắn nhìn cô, ánh mắt như đang nhìn một con thú cưng đang được nuông chiều. “Chọn đi.”
Hứa Khả không khách khí nữa. Cô chỉ. Bánh mousse dâu tằm, bánh tiramisu rắc vàng lá, bánh phô mai yuzu… Cô chỉ ba cái. Chu Đại nhíu mày.
“Chỉ vậy?”
“Em… Em ăn không hết.”
“Anh nuôi em,” hắn nói, giọng thản nhiên như không. “Lấy thêm ổ bánh mì hoa cúc kia nữa. Cô ấy thích.”
Hắn thậm chí còn không hỏi xem cô có thích không, hắn cứ thế quyết định. Và Hứa Khả nhận ra, cái cảm giác được một người đàn ông mạnh mẽ, giàu có áp đặt sự nuông chiều lên mình… nó kích thích một cách kỳ lạ.
Ra khỏi tiệm, Hứa Khả ôm mấy cái hộp bánh tinh xảo, trong lòng dâng lên một cảm giác no đủ giả tạo. Cô không yêu hắn, nhưng cô yêu cảm giác này.
Trên đường về, vị ngọt của kem còn đọng lại trên đầu lưỡi, Hứa Khả chợt nhớ ra một chuyện. Cô quay sang, nhìn góc nghiêng hoàn hảo của Chu Đại.
“Chú à,” cô lại gọi cái từ cấm kỵ đó.
Hắn “Hửm” một tiếng trong cổ họng, mắt vẫn nhìn đường.
“Em nghe cha dượng nói,” cô cố làm ra vẻ ngây thơ, “lần trước Tiêu Hành làm hỏng đồ của anh, bị anh đánh cho một trận?”
Tay Chu Đại khẽ siết vô lăng. “Nó hỗn.”
“Đánh thật ạ?” Hứa Khả nghiêng đầu, mắt lấp lánh một sự tò mò độc ác. “Nghe nói về nhà khóc sưng cả mắt.”
“Nên dạy dỗ.” Chu Đại trả lời cộc lốc.
Một nụ cười ranh mãnh nở trên môi Hứa Khả. Cô sung sướng. Cái tên Tiêu Hành trời đánh đó, kẻ luôn bắt nạt cô ở nhà họ Tiêu, kẻ luôn tỏ vẻ mình là thiếu gia còn cô là đồ ăn bám, cuối cùng cũng có ngày bị trị. Và người trị hắn, trớ trêu thay, lại là người cậu mà hắn sùng bái nhất.
“Đáng đời!” Cô reo lên, không thèm che giấu sự hả hê. “Cái loại như nó, anh phải đánh nhiều vào. Ở nhà nó toàn bắt nạt em, còn nói xấu mẹ con em. Anh không biết đâu, nó là thằng khốn nạn nhất em từng gặp!”
Cô lanh lảnh kể tội Tiêu Hành, giọng điệu vừa nũng nịu vừa đầy thù hận.
Chu Đại liếc cô. Hắn không nói gì, nhưng khóe môi gần như không nhận ra đã khẽ nhếch lên. Hắn thích thú khi thấy bộ mặt ác quỷ nhỏ nấp sau vẻ ngây thơ của cô. Hắn biết cô không phải thỏ con, cô là một con mèo hoang nhỏ đầy móng vuốt. Và hắn, đang là người duy nhất có thể khiến con mèo này ngoan ngoãn thu móng lại, hoặc là… cào kẻ khác giúp hắn.
Hắn thích cảm giác đó. Sự đồng lõa ngầm này còn kích thích hơn cả vị ngọt của bánh kem.

Bình luận (0)

Để lại bình luận