Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chắc là không ít cô gái quyến rũ Nghiêm Kỷ, bọn họ mặc những thứ này sao? Mộc Trạch Tê nghĩ vậy, trong lòng hơi ghen tuông, còn hơi tức giận.
Nghiêm Kỷ đã nhận ra, anh cảm thấy vui vẻ, không để ý sự kháng cự của Mộc Trạch Tê mà hôn lấy hôn để, nở nụ cười tùy tiện: “Ghen sao? Mộc Trạch Tê, những bộ quần áo này đều làm theo số đo của cậu.”
Nếu quá nhiều cô gái thì chẳng phải chuẩn bị quần áo cho từng người sao. Mộc Trạch Tê vẫn biết những chiêu trò lừa gạt dỗ dành của mấy cậu ấm nhà giàu. Cô xoa miệng bị hôn đến đỏ bừng, không nói lời nào.
Nghiêm Kỷ thấy cô có vẻ không tin, trong lòng chán ghét nên giận dỗi ghét bỏ lau miệng. Anh không vui đè cô xuống lại hôn một phen, hôn đến mức cô thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng, môi óng ánh nước bọt mới buông tha.
Nghiêm Kỷ cố ý xoa eo cô, lại sờ bầu ngực cách chiếc váy nhỏ, nói với giọng điệu khàn đặc: “Số đo của cậu người ngoài không sánh được, đây là đặt làm trước theo kích thước của cậu. Tất cả quần áo đều làm theo kích cỡ đó, bao gồm quần lót và nội y cậu mặc.”
Thì ra như thế… Lần này trái lại làm cho Mộc Trạch Tê thẹn thùng.
“Nếu cậu không tin, tôi dẫn cậu đi xem.” Nghiêm Kỷ muốn kéo Mộc Trạch Tê đi, nghĩ đến việc vào phòng kia sẽ bào cô mặc bộ khác, sau đó làm một trận thoải mái.
Mộc Trạch Tê mơ hồ nhớ đến cảnh tượng hôm say rượu, cảnh báo ting ting vang lên, cố liền vội vàng kéo Nghiêm Kỷ đi nói là muốn ngắm hoa.
Vườn hoa ở đây không xinh đẹp tinh tế như nhà tổ nhà họ Nghiêm nhưng cũng rất ra dáng. Mộc Trạch Tê nhìn thấy trong vườn hoa trồng nhiều hoa thược dược, đẹp đến mức ánh mắt cô sáng lên.
Những tầng lớp cánh hoa giống như người đẹp ung dung tao nhã, xinh đẹp chói mắt. Gió chầm chậm thổi qua, biển hoa dao động, hương hoa xông vào mũi.
Nghiêm Kỷ nhìn váy hoa trong đám hoa, lại ngắm hoa Mộc Trạch Tê. Cả hai lóe sáng chói mắt hòa hợp với nhau, chợt cảm thấy Mộc Trạch Tê vẫn đẹp hơn một bậc.
Mộc Trạch Tê nhìn vườn hoa, nhiều nhất là hoa thược dược và hoa Ngu Mỹ Nhân quen thuộc ở góc khuất của vườn hoa. Cô hỏi: “Không phải cậu thích Ngu Mỹ Nhân nhất sao?”
Mộc Trạch Tê nhớ lần trước đi nhà tổ nhà họ Nghiêm cũng không thấy Ngu Mỹ Nhân, đổi lại có rất nhiều hoa thược dược, chỉ thấy vài đóa Ngu Mỹ Nhân ở trong góc khuất.
Nghiêm Kỷ mở miệng trả lời: “Từng thích trồng nhưng bây giờ không trồng nữa.”
Trái tim Mộc Trạch Tê run lên, vậy sau này khi Nghiêm Kỷ chán mình, có phải mình và Ngu Mỹ Nhân sẽ có kết cục giống nhau. Bỗng nhiên Mộc Trạch Tê nhớ đến kết cục tiểu thuyết mà La Nam Nam nói.
Tuy Nghiêm Kỷ nói mình không thích Lâm Thi Vũ, vậy có phải sau này sẽ thích không? Đến lúc đó cô sẽ bị để qua một bên, ném ở ngóc ngách nào đó sao?
Máu xông lên não giống như chiếc búa tạ đánh vào ngực Mộc Trạch Tê, khiến trái tim Mộc Trạch Tê đau đớn lại nhói lên.
Trong phút chốc cảm thấy hoa này rất khó coi.
Nghiêm Kỷ nhìn hoa thược dược nhiều cánh: “Nói không trồng cũng là vì cậu, mà trồng thược dược nhiều cánh cũng là vì cậu.”
Mộc Trạch Tê ngẩn người, vì cô sao? Cô nhìn Nghiêm Kỷ với vẻ mặt khó hiểu.
Nghiêm Kỷ nhớ lại chuyện gì đó, cười nói: “Trước đó có một lần cậu đến nhìn cả vườn Ngu Mỹ Nhân của tôi, còn nịnh nọt khen những bông hoa kia xinh đẹp. Sau đó cậu về hỏi ông những bông hoa kia nếu làm thành bánh hoa tươi ăn ngon không. So với đẹp mắt, cậu vẫn rất thực tế, cảm thấy ăn ngon quan trọng hơn.”
Mộc Trạch Tê khẽ giật mình, đúng là có chuyện như thế.
Ông Mộc Trạch Tê am hiểu chế biến bánh ngọt, cũng thường làm bánh từ hoa tươi, Mộc Trạch Tê rất thích. Cả vườn Ngu Mỹ Nhân kia rất đẹp, hoa lá tươi tốt, hương hoa xông vào mũi.
Khi đó cô không biết hoa có độc, chỉ biết hoa đẹp như thế nếu làm thành bánh thì ăn sẽ rất ngon, lúc đó Mộc Trạch Tê nghĩ thế.
Vậy mà cũng để cho Nghiêm Kỷ nghe được, rốt cuộc lỗ tai anh thính bao nhiêu vậy, gương mặt của Mộc Trạch Tê nóng lên.
Nghiêm Kỷ nhìn gương mặt đỏ bừng của Mộc Trạch Tê, cong môi cười xấu xa, chế giễu: “Tôi sợ cậu sẽ lén trộm hoa Ngu Mỹ Nhân về làm bánh, sau đó lỡ bị độc chết thì làm sao bây giờ. Như thế sẽ không còn chiếc đuôi nhỏ, nịnh nọt, liên tục đi theo tôi gọi tôi là anh Nghiêm nữa.”
Mộc Trạch Tê nghe xong chuyện mình còn bé giống như bị kết án.
Nghiêm Kỷ nói tiếp: “Đào lên hết đem đi tặng cho người khác, sau đó lại trồng vài cây trong góc để tôi nhìn là được rồi. Mà tôi cảm thấy hoa thược dược nhiều cánh này rất giống cậu, giống như hoa cướp ánh mắt của người khác vậy.”
Mộc Trạch Tê nghe lời khen thẳng thắn này mà mặt đỏ lên, hơi thở hòa vào nhau.
“Có rất nhiều chuyện cậu đã tác động đến tôi, Mộc Trạch Tê. Cho dù tình cảm khi còn bé hay sau khi lớn lên, cậu đều để lại màu sắc trong lòng tôi. Chỉ là tôi phát hiện ra quá muộn, lúc cậu rời xa, màu sắc trong lòng tôi như tan ra, khiến lòng tôi loang lổ màu.”
Giờ phút này giọng nói Nghiêm Kỷ réo rắt như nước, nói chuyện nghiêm túc như sóng lớn tràn vào lòng Mộc Trạch Tê. Lời nói của anh như dòng nước chảy nhanh khiến cô hoa mắt ù tai.
Mộc Trạch Tê kinh ngạc trừng to mắt, trái tim đập loạn, cổ họng khó khăn nuốt nước bọt.
Nước mắt như hạt châu đứt dây tí tách rơi xuống.
Nghiêm Kỷ luống cuống tay chân an ủi cô, khẽ dỗ rồi lại hôn.
Điều này nói với Mộc Trạch Tê rằng lúc trước khi cô theo đuổi anh không phải tốn công vô ích, tình cảm giữa cô và Nghiêm Kỷ cũng không phải không thể dứt khoát được.
Cô không còn áo giáp, không thể tiếp tục theo đuổi Nghiêm Kỷ được, như thế chỉ chọc anh phiền chán nên cô đã tự an ủi mình phải buông bỏ.
Cô đã chứng kiến những tình tiết kì lạ không thể thay đổi. Cô biết vận mệnh sau này giữa Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ, chỉ là không có cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận