Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Vị tổng tài lạnh lùng và huyền thoại về người vợ bí ẩn
Bốn năm. Thời gian đủ để thay đổi một con người, đủ để biến một chàng trai nhiệt huyết thành một người đàn ông quyền lực và thâm trầm. Tập đoàn Lục Thị sừng sững giữa trung tâm tài chính sầm uất, tòa nhà chọc trời với lớp kính đen phản chiếu ánh mặt trời gay gắt, toát lên vẻ uy nghiêm và lạnh lùng hệt như người chủ của nó.
Trong thang máy dành riêng cho nhân viên, một nhóm thực tập sinh mới đang ríu rít bàn tán. Một cô gái trẻ với vẻ mặt ngây thơ, hồi hộp chỉnh lại tà áo, tim đập thình thịch vì sắp được bước vào môi trường làm việc mơ ước. “Đinh –” Cửa thang máy mở ra ở tầng trệt. Cả nhóm thực tập sinh sững lại, nín thở. Một người đàn ông bước ra từ thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc. Dáng người cao lớn, vận bộ âu phục cắt may thủ công tinh xảo, ôm sát lấy cơ thể rắn chắc. Gương mặt tuấn tú như tạc tượng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn sau cặp kính gọng vàng toát lên vẻ trí thức nhưng cũng đầy nguy hiểm và xa cách.
“Chào Lục tổng.” “Lục tổng, chào buổi trưa.” Những nhân viên cũ vội vàng cúi đầu chào hỏi, thái độ cung kính pha lẫn e sợ.
Lục Diễm khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông, không dừng lại ở bất kỳ ai. Nhưng khi ánh mắt anh chạm đến khuôn mặt lạ lẫm của cô thực tập sinh đang đứng nép vào góc, bước chân anh khựng lại một chút. “Đây là thực tập sinh mới?” Giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên, hay thì có hay, nhưng lạnh đến thấu xương.
Cô thực tập sinh giật mình, lắp bắp: “Vâng… vâng ạ. Chào… chào Lục tổng.” “Xin chào. Cố lên.” Lục Diễm nhàn nhạt buông một câu khách sáo rồi lướt qua, để lại một luồng gió lạnh và mùi hương nước hoa nam tính, sang trọng thoang thoảng.
Đợi bóng lưng anh khuất sau cánh cửa văn phòng, đám thực tập sinh mới dám thở mạnh. “Trời ơi! Lục tổng đẹp trai quá mức quy định!” “Nhưng mà lạnh lùng quá, nhìn ánh mắt anh ấy mà mình muốn đóng băng luôn.” Một chị nhân viên lâu năm cười bí hiểm, vỗ vai cô thực tập sinh: “Em chưa thấy Lục tổng lúc nổi giận đâu. Anh ấy là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, sai một ly là đi một dặm đấy. Lần trước có cậu nhân viên làm sai báo cáo, bị mắng cho phát khóc ngay tại chỗ.”
“Đáng sợ vậy sao?” Cô thực tập sinh tròn mắt. “Nhưng… người đàn ông hoàn hảo như vậy, chắc chắn là hoa đã có chủ rồi nhỉ?” Đám nhân viên nhìn nhau cười đầy ẩn ý, rồi một người chỉ tay lên màn hình TV lớn ở đại sảnh. “Nhìn kìa. Đó chính là lý do tại sao Lục tổng miễn nhiễm với tất cả phụ nữ trên đời này.”
Trên màn hình LED khổng lồ đang phát sóng một chương trình nghệ thuật quốc tế. Ánh đèn sân khấu tập trung vào một cô gái đang múa solo. Cô gái ấy mặc bộ váy lụa trắng, uyển chuyển như một áng mây, từng động tác vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, đôi mắt sáng như sao trời. Cô thực tập sinh ngẩn ngơ nhìn: “Đẹp quá… Cô ấy là ai vậy?” “Đó là Lục phu nhân đấy.” Chị nhân viên thì thầm, giọng đầy ngưỡng mộ. “Vợ của Lục tổng. Nghe đồn Lục tổng cuồng vợ số một. Mỗi lần cô ấy về nước biểu diễn, Lục tổng sẽ bao trọn vé mời cả công ty đi xem. Lúc đó em sẽ thấy, ánh mắt lạnh lùng kia khi nhìn vợ mình sẽ tan chảy thành nước như thế nào.”
Trong văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Lục Diễm nới lỏng cà vạt, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống thành phố bé nhỏ dưới chân mình. Anh cầm điện thoại, màn hình nền là bức ảnh chụp trộm một cô gái đang ngủ say, khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười hiếm hoi, xua tan đi vẻ băng giá thường ngày. Bốn năm xây dựng đế chế, bốn năm chờ đợi đằng đẵng. Cuối cùng, thời khắc trùng phùng cũng sắp đến.

Bình luận (0)

Để lại bình luận