Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cuộc Thử Lòng và Quyết Định Xé Bỏ Giao Ước

Tim Gia Ngộ thót lại nhưng mặt vẫn không đổi sắc hỏi ngược lại: “Tôi có thể giấu cậu chuyện gì chứ?”.

Thẩm Hành không trả lời mà đi thẳng vào vấn đề: “Nếu chú Văn biết chuyện, cậu nghĩ ông ấy sẽ làm gì?”.

Gia Ngộ vuốt ve cạnh bàn được chạm khắc cầu kỳ, yên lặng cân nhắc. Thẩm Hành chắc chắn đang dùng lời nói để thử cô. Mà mặc kệ có phải hắn đang thử cô hay không, cô cứ không thừa nhận là được. Nếu Văn Trọng biết chuyện này, hậu quả có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Gia Ngộ biết ông sẽ không giận cá chém thớt lên đầu mình, nhưng việc ông có thể “đối xử đặc biệt” với Mục Phách hay không lại là chuyện khó nói. Quan trọng nhất là ba cô ghét nhất việc bị người khác lừa dối, nên cô không thể liều lĩnh đánh cược sự nghiệp của Mục Phách được.

“Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả.”.

Thẩm Hành vẫn hùng hổ tiếp tục thử cô: “Cậu đối với Mục Phách thật tốt quá nhỉ, sinh xong đứa bé là hai người ly hôn luôn chứ gì?”.

Gia Ngộ nhìn Thẩm Hành một cách thiếu kiên nhẫn: “Cậu có thể đừng nói nhảm với tớ nữa được không, cậu không biết rằng cảm xúc của bà bầu là rất bất ổn định à?”.

Còn cố chấp cãi bướng nữa!. Thẩm Hành hiểu rõ nhất điểm này của Gia Ngộ, một khi cô chột dạ là liền tìm cách đánh trống lảng, muốn lái câu chuyện sang hướng khác. Nếu nói lúc trước sự hoài nghi về việc Gia Ngộ và Mục Phách kết hôn giả, Thẩm Hành chỉ có bảy phần chắc chắn, thì hiện tại, hắn đã hoàn toàn xác định được điều đó.

“Được rồi, tôi không nói nữa…” Thẩm Hành chuyển chủ đề: “Hôm nay cậu đến gặp tôi có nói với Mục Phách không?”.

Gia Ngộ lập tức cảnh giác nhìn lại hắn: “Cậu muốn làm gì?”.

“Tôi chỉ hỏi chút thôi mà.”.

“Tất nhiên là có nói rồi.”.

“Vậy hắn đi gặp Diêu Uyển có nói với cậu không?”.

Gia Ngộ bực mình đến bật cười, bàn tay cô siết chặt lại thành nắm đấm trong túi áo khoác, giọng nói từ tốn: “Thẩm Hành, cậu thật nhàm chán quá đi mất.”.

Bởi vì bụng đã lớn nên Gia Ngộ không tự lái xe đến đây. Đứng ở ven đường chờ gọi xe, cô nhìn chằm chằm vào cột đèn đường phía đối diện đến mức xuất thần. Năm nay, mùa đông ở Bắc Thành lạnh cũng khá lâu rồi. Dưới ánh đèn đường, cơn gió dường như mang một hình dạng mơ hồ nào đó, chỉ chăm chú thổi về một hướng duy nhất, giống như những dòng chữ được viết ngay ngắn trên trang giấy vậy.

Khoác lại chiếc áo khoác, Gia Ngộ xoa xoa bụng, đột nhiên cô lại thèm uống sữa bò lạnh. Nhưng con phố này yên tĩnh vắng vẻ, làm sao có chỗ bán sữa bò lạnh được chứ. Lấy điện thoại ra, cô gửi tin nhắn cho Mục Phách: “Em muốn uống sữa bò lạnh.”.

Mục Phách trả lời rất nhanh, trước sau chưa đến nửa phút. “Uống nóng đi em, bây giờ anh về nấu cho em uống.”.

Gia Ngộ nhăn nhăn cái mũi nhỏ xinh, cười khúc khích. Cô trả lời lại: “Vâng ạ.”.

Áo khoác mặc vào thì hơi nóng mà cởi ra lại hơi lạnh, điều đó chứng tỏ thời tiết lạnh giá sắp sửa qua đi.

Lúc Gia Ngộ về đến nhà, Mục Phách vừa hay mang ly sữa nóng từ trong bếp ra. “Em chờ một chút, sữa còn nóng lắm đấy.”.

Gia Ngộ liền đi tới, dùng đôi tay lạnh lẽo của mình áp lên má anh, trêu đùa: “Anh về lúc nào vậy?”.

Mục Phách bắt lấy tay cô rồi nắm chặt không chịu buông ra. “Chưa đến nửa tiếng.”.

“Gần đây khách sạn bận lắm sao? Em thấy anh toàn tăng ca thôi.”.

“Vẫn như mọi khi thôi em.” Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung, “Gần đây có đoàn kiểm tra vệ sinh đến nên công việc cũng nhiều hơn một chút.”.

Gia Ngộ tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, để mặc Mục Phách dắt cô ra phòng khách. Sau khi ngồi xuống, cô liền chủ động nói: “Thẩm Hành hình như đang nghi ngờ chuyện kết hôn của chúng ta rồi.”.

“Hắn nói gì với em à?” Mục Phách dường như đang suy tư điều gì đó, “Lần trước khi hắn đến nhà mình, cũng có thử anh một chút.”.

“Không phải chứ… Sớm như vậy sao?” Đầu óc Gia Ngộ như biến thành một mớ hồ nhão, cô tùy ý dựa vào ghế sô pha, “Cậu ta đa nghi như vậy, lẽ ra em nên sớm nghĩ rằng cậu ta sẽ không dễ bị lừa gạt mới phải.”.

“Giao dịch là sự thật nhưng giấy kết hôn cũng là sự thật. Cho dù hắn biết thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới chúng ta đâu.” Mục Phách trấn an.

Ai bảo sẽ không ảnh hưởng chứ!!! Gia Ngộ suy nghĩ một hồi, quyết không thể để ba cô biết chuyện này được, cô không thể liều lĩnh đánh cược sự nghiệp của Mục Phách.

“Tờ giấy kia của chúng ta đâu rồi? Chính là cái bản hợp đồng ấy.”.

“…Ở trong ngăn kéo.” Mục Phách đáp.

“Xé đi.” Gia Ngộ dứt khoát nói.

“Xé đi?”.

“Đúng vậy, xé đi thì sẽ không còn gì phải lo lắng nữa. Những chuyện như thế này chúng ta chỉ cần ngầm hiểu trong lòng thôi không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, em tin tưởng anh, kể cả khi ly hôn cũng sẽ không làm trái hợp đồng đâu.”.

“Ly hôn?” Cuộc sống hôn nhân quá đỗi êm đềm khiến Mục Phách dường như đã quên mất chuyện này. Anh cười đưa ly sữa bò ấm áp cho Gia Ngộ, hỏi: “Tin tưởng anh như vậy sao? Bản hợp đồng kia ngoài việc quy định thời hạn của giao dịch ra còn đảm bảo quyền lợi cho cả hai bên, đặc biệt là của em. Nó có giá trị với em nhiều hơn so với anh đấy, em không sợ sau này anh sẽ giở trò sau lưng em à?”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận