Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nghiêu Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Vết khâu vẫn chưa lành, em không được cử động lung tung có biết chưa.”

Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lại hỏi tiếp: “Con của chúng… ta, là gái hay trai.”

Nghiêu Thần mỉm cười, đáp: “Là một trai một gái. Trai là anh, gái là em.”

Nói đến đây, Tô Từ chưa kịp phản ứng thì Nghiêu Thần bỗng nhiên đứng lên, hắn khom lưng tới hôn lên môi cô.

“Bây giờ chúng ta đã có con gái và con trai đầy đủ, sau này anh không muốn em sinh nữa, hai đứa là đủ rồi.”

Trái tim Tô Từ run lên sau khi nghe xong lời nói của hắn.

Tô Từ không biết mình nên tỏ ra vui mừng hay là xúc động trước lời nói của Nghiêu Thần.

Hoặc là cô nên tỏ ra buồn bã và từ chối, nói rằng bản thân muốn sinh thật nhiều con cho hắn.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Nghiêu Thần có vẻ như hắn đang nói thật, chứ không phải đang thử cô.

Lúc này có tiếng xe đẩy vang lên ngoài phòng.

Sau đó là tiếng gõ cửa.

Nghiêu Thần nói: “Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, một chiếc lồng hấp được đẩy vào trong, theo sau là vú nuôi.

Nhìn hai đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong lòng hấp, Tô Từ ngạc nhiên, sắc mặt cực kỳ lo lắng hỏi: “Con… con tôi bị sao vậy ạ?”

Cô ngẩng đầu dậy, cơ thể muốn cử động ngồi lên. Nhưng lập tức bị Nghiêu Thần dùng tay ngăn lại.

Hắn nói: “Con của chúng ta không sao, em đừng lo. Bọn chúng chỉ là sinh hơi sớm nên phải nằm trong lồng hấp để giữ ấm và theo dõi.”

Nhưng Tô Từ vẫn không an tâm, cô liên tục nhìn hai con ở trong lồng hấp, ánh mắt không dám rời đi.

Cô ấp úng ngẩng đầu nhìn Nghiêu Thần, cẩn thận hỏi: “Em có thể bế con không?”

Nghiêu Thần mỉm cười đáp: “Tất nhiên là được, em là mẹ của chúng nó mà.”

Hắn nhấn mạnh chữ “mẹ” để nhắc nhở Tô Từ đã có một danh hiệu mới.

Nhưng tất cả sự chú ý của Tô Từ đều đặt trên người con, cô không nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn.

Nghiêu Thần bế đứa bé được quấn vải màu xanh biển đặt vào lòng cô, nói: “Đây là anh trai.”

Tô Từ không có kỹ thuật bế con, vú nuôi ở bên cạnh liền tiến tới điều chỉnh tay cô.

Đến khi đứa trẻ nằm gọn trong vòng tay của mình, Tô Từ nhìn mặt con, một sự xúc động không thể nói nên lời.

Nhưng cô chỉ vừa ôm được khoảng ba phút thì Nghiêu Thần đã bế bé trai ra khỏi lòng cô.

Sau đó lại bế bé trai được quấn vải hồng thế vào.

“Đây là con gái sao?”

“Đúng vậy, rất đáng yêu của phải không, mắt và mũi đều rất giống em.”

Tô Từ nâng niu con gái của mình trong lòng, cô cúi đầu hôn nhẹ lên má con bé.

“Sau con gái lại nhỏ hơn anh trai vậy.”

Vú nuôi mỉm cười nói: “Do cậu chủ nhỏ lúc ở trong bụng đã tranh hết chất dinh dưỡng của cô chủ nhỏ, nên cô chủ nhỏ mới yếu ớt như vậy.”

Tiếng khóc của con gái cũng nhỏ hơn anh trai vài lần, khi ôm con trong tay trái tim của Tô Từ đập không ngừng, toàn thân căng thẳng sợ mình sẽ sơ ý ở đâu làm con bé bị thương.

Tô Từ vừa ôm con gái được một lúc thì cũng bị Nghiêu Thần bế đi.

Nghiêu Thần đặt bé gái trở lại lồng hấp, rồi quay sang nói với y tá: “Đẩy bọn trẻ trở về đi.”

Tô Từ cử động hướng về phía hắn nói: “Em vẫn chưa nhìn đủ.”

Nghiêu Thần quay người, dùng tay đè cô lại: “Các con còn yếu, không nên ra khỏi lồng hấp quá lâu.”

“Khi nào em và bọn trẻ xuất viện thì muốn ôm bao lâu cũng được.”

Vì con, Tô Từ đành phải đè sự nhung nhớ của mình lại, ánh mắt lưu luyến nhìn y tá đẩy bọn trẻ rời đi.

Khi đang nằm yên trên giường bệnh, cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sang đầu hỏi hắn: “Trong nước có biết chuyện em đã sinh con không ạ?”

Nghiêu Thần đáp: “Không biết.”

“Năm mới anh sẽ đưa em và con về ra mắt mọi người, đồng thời đăng ký kết hôn luôn.”

Khi nhìn thấy sự phấn khởi trong mắt hắn, Tô Từ chỉ dám cúi đầu.

Bình luận

Để lại bình luận