Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngu Thư Kỳ mím chặt môi lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tô An, chị thật lòng xin lỗi em.”

Lục Hiểu Dư ngồi nhìn phân cảnh cứ được quay đi quay lại mãi, sự bực tức chất chứa trong lòng cô cũng dần nguôi ngoai đi được vài phần. Có điều cứ quay đi quay lại mãi một cảnh như vậy thì thật sự rất tốn thời gian. Chỉ vì một chuyện cỏn con mà làm trì trệ cả đoàn làm phim cũng không hề thỏa đáng chút nào, cô bèn kéo ghế lại ngồi gần người đàn ông kia hơn. Đương nhiên là cô vẫn giữ một khoảng cách chừng mực an toàn nhất định. Cô nhỏ giọng nói với hắn:

“Anh đùa như vậy đủ rồi đấy. Mau chuyển sang cảnh quay tiếp theo đi.”

Người đàn ông không nói gì, hắn chỉ híp mắt nhìn vào bên má vẫn còn đang sưng tấy đỏ ửng của cô, trong lòng hắn càng thêm phần căm phẫn người đàn bà kia. Khốn kiếp!

“Bắt đầu diễn đi.” Hắn lên giọng ra lệnh, rồi lại quay sang nhìn cô. Hắn nhướng mày hỏi: “Em hãy tĩnh dưỡng cho thật tốt vào, một lát nữa còn phải đánh trả lại cho thật đã tay đấy.”

“Đánh người thì cần gì phải giữ sức chứ?” Cô bĩu môi tỏ vẻ khinh thường rồi “xì” một tiếng rõ to. Nghĩ ai cũng có lòng dạ hẹp hòi, mưu mô đầy bụng giống như hắn chắc? Lục Hiểu Dư cô trước nay chính là không hề muốn dùng đến vũ lực để giải quyết bất cứ vấn đề gì.

Nhưng đối với loại người trái tính trái nết như Ngu Thư Kỳ, thì không đánh không được!

“Diễn!”

Chát!

“Cảnh quay này không đẹp. Diễn lại!”

Chát!

“Lực tay vẫn chưa đủ mạnh đâu. Diễn lại lần nữa!”

Chát!

Từng tiếng tát giòn tan vang lên rõ ràng trong phim trường. Lục Hiểu Dư nhìn vào phần má đã sưng đỏ lên của Ngu Thư Kỳ, trong lòng cô nhất thời cũng dâng lên chút lòng thương xót. Vừa rồi cô ta đã đánh cô ba cái tát trời giáng, cô cũng vừa vặn đánh trả lại năm cái rồi. Chỉ là tên đàn ông mưu tính đầy bụng kia lại không hề muốn dừng lại ở đó, hắn cứ liên tục hô hào quay lại rồi lại cắt cảnh.

Có trách thì chỉ có thể trách cô ta đã động chạm không đúng người mà thôi. Chọc nhầm phải con chó dữ rồi.

Ngu Thư Kỳ bị đánh đến mức xây xẩm cả mặt mày, phần má bị đánh trở nên nóng ran đau đớn vô cùng. Lúc này cô ta thật sự không thể nào chịu đựng thêm được nữa, mới nhẹ giọng cầu xin Lục Hiểu Dư:

“Cô nói với người đàn ông kia… đánh nhiêu đó là đủ rồi đi. Tôi thật sự… không thể nào chịu đựng thêm được nữa…”

“Về sau cô đừng cố tình kiếm chuyện với tôi nữa. Động đến tôi tức là cô đang động đến con thú dữ đấy, người đàn ông đó sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu.” Cô lạnh lùng đáp trả.

Câu nói đầy ẩn ý này của cô làm cho Ngu Thư Kỳ dấy lên cơn nghi hoặc trong lòng. Cô ta nhíu mày hỏi rõ: “Cô là người của Tống tổng sao?”

“Bậy! Phải nói anh ta là người của tôi mới đúng.” Lục Hiểu Dư nhướng mày tỏ vẻ kiêu ngạo, rồi quay sang nhìn người đàn ông kia:

“Diễn lại lần cuối cùng đi, tay tôi đau rồi.”

Tống Ngụy cầm chiếc bộ đàm lên, nhẹ nhàng đáp lại một chữ “được”. Bạc môi hắn vô tình giương cao lên, hắn thích thú nhìn vào động tác tay đầy quyền lực của cô. Miệng lưỡi ăn nói thật lanh lợi sắc bén. Rất vừa vặn với ý của hắn!

Cảnh quay cuối cùng cũng hoàn thành, cũng là cùng lúc với thời điểm trời bắt đầu chập tối. Hôm nay đoàn phim không có cảnh quay đêm, ngày mai cũng không có cảnh quay mới nào, Lục Hiểu Dư rời khỏi phim trường, định bụng sẽ bắt một chiếc xe taxi đi đến siêu thị gần đó để mua chút đồ về nấu bữa tối.

Có điều cô vừa mới giơ tay ra để bắt xe, đã thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ ngay trước mặt mình.

Tống Ngụy hạ cửa kính xe xuống, giọng nói không mặn không nhạt: “Cô Lục định đi về nhà à? Lên xe đi, vừa hay tôi cũng đang muốn đến nhà em ăn vạ một bữa đây.”

“Ai cho phép anh đến nhà tôi ăn vạ chứ?” Cô nhíu mày khó chịu, nhưng dẫu vậy vẫn mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Cửa xe vừa mới đóng lại, cô còn chưa kịp định hình lại chỗ ngồi của mình, đã bị người đàn ông kia tới tấp nhào đến ôm hôn.

Tống Ngụy nhấn nút khóa cửa xe lại, một tay chống lên thành kính cửa sổ, hắn ngay lập tức đem đôi môi mềm mại của cô nuốt trọn vào trong lòng mình. Đôi đồng tử ảm đạm của hắn chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt đối phương, thấy cô không hề có phản ứng chống cự lại, hắn liền hé miệng ra ngậm chặt lấy cánh môi anh đào. Đầu lưỡi hắn thuận thế tiến vào bên trong khoang miệng cô, hết quấn quýt dây dưa đến truy đuổi không ngừng, từng động tác đều dứt khoát và ngập tràn ham muốn mãnh liệt.

Lục Hiểu Dư bị hắn ôm hôn một cách ngấu nghiến, bên má vừa bị đánh lúc chiều cùng với đôi môi bây giờ càng lúc càng trở nên tê rần khó chịu. Cuối cùng cô cũng không thể nào chịu đựng được nữa, vội vàng đẩy mạnh hắn ra.

“Anh lại lên cơn động dục nữa rồi à? Khốn kiếp! Tôi điên rồi mới ngồi lên xe của anh.” Cô tức giận mắng.

“Vốn dĩ chỉ định bụng đưa em về nhà thôi, nào có ngờ được ở gần em như vậy tôi lại không thể kìm lòng nổi. Hạ bộ của tôi cứ giật giật hưởng ứng không ngừng, nói trắng ra là chỉ cần nhìn thấy em thôi là tôi đã nứng đến chết rồi.” Hắn đáp trả không chút xấu hổ.

“Anh!” Cô tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cô quay người định mở cửa xe đi ra ngoài thì mới phát giác ra được cửa xe đã bị người kia khóa trái từ lúc nào rồi.

Lục Hiểu Dư khoanh tay trước ngực nhìn hắn, giọng nói không mặn không nhạt: “Anh lại muốn giở trò gì nữa đây?”

“Còn muốn làm cái gì nữa chứ? Đưa em về nhà chứ còn làm gì nữa?” Hắn đáp, rồi lại cà chớn nói thêm: “Nụ hôn vừa rồi coi như là lệ phí đi đường đi. Nếu em có lòng thì có thể hôn thêm cái nữa cũng được, tôi không hề ngại nhận thêm phí boa đâu.”

“Nói mà không biết ngượng mồm, da mặt của anh còn dày hơn cả lõi trái đất nữa.” Cô mỉa mai.

“Cảm ơn em đã khen ngợi, tôi nhất định sẽ không làm cho em phải thất vọng đâu.” Hắn đáp lại tỉnh bơ.

Cô trừng mắt nhìn hắn, cũng thôi không thèm chấp nhặt đôi co với hắn thêm nữa. Tính tình hắn vốn dĩ đã cà lơ cà phất như vậy rồi, cũng không phải là mới đây. Cô cũng không lấy làm lạ lẫm gì nữa, cô hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:

“Khoan hẳn về nhà đã. Tôi muốn đến siêu thị để mua chút đồ.”

Lục Hiểu Dư đẩy chiếc xe đẩy đi một vòng quanh siêu thị, cô kỹ lưỡng chọn lựa từng miếng rau tươi ngon, từng con cá còn sống. Chỉ là cô đi được vài bước thì lại dừng lại nhìn người đàn ông đang đi phía sau mình. Thấy hắn vẫn còn đang lẽo đẽo theo sau lưng, cô mới yên tâm đẩy xe đi tiếp.

Tống Ngụy đút hai tay vào trong túi quần, dáng vẻ thong dong thả bước tò tò đi theo sau cô. Bộ dạng đi được ba bước lại chậm lại một bước của cô, cộng thêm vẻ mặt đầy thăm dò kia càng làm cho hắn cảm thấy thêm phần thích thú. Gọi hắn là trẻ con lên ba sao? Sợ hắn đi theo không kịp rồi bị lạc đường à?

Bình luận (0)

Để lại bình luận