Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tao nói cho mày biết, nó để mày đi trộm đồ của tao làm cho tao mất đi uy tín ở cuộc đấu giá, những thứ mày lấy trộm vốn không đủ khiến tao phá sản, thực sự làm tao phá sản chính là những người tao muốn hợp tác, tất cả đều hủy hợp tác với tao!”

Phan Quốc Thành bước lên từng bước, mũi dao cách chóp mũi cô một milimet, lão vươn tay tới uy hiếp.

“Trả lại cho tao bức thư pháp mày trộm lần trước, chỉ cần ta còn có nó thì tao còn có hy vọng!”

Khương Hân nhìn chằm chằm mũi dao nhọn, ngẩng đầu lùi một bước, thở gấp.

“Làm sao tôi biết những gì ông nói có phải là thật không? Tôi chỉ muốn biết nguồn gốc của viên kim cương, Ông nói cho tôi nguồn gốc của nó, tôi liền trả lại cho ông.”

“Đừng có mẹ nó đùa với tao! Mày chính là bị nó tẩy não hoàn toàn rồi!” Lão dậm chân hét lên, có thể nhìn thấy cái cổ tức giận đến đỏ bừng của lão trong bóng tối.

“Tao căn bản không hề biết nguồn gốc của viên kim cương đó!”

“Vậy tại sao lần nào có triển lãm kim cương này cũng thấy ông xuất hiện?”

“Đó là bởi vì tao cũng muốn viên kim cương đó! Tao chỉ là muốn nhìn một chút, gần đây có một người đều xuất hiện ở những nơi triển lãm kim cương, có lẽ chính là chủ nhân của viên kim cương này.”

Lão cười tức giận nói: “Nhưng làm sao tao biết được, hóa ra bản thân được nhận thành chủ nhân của viên kim cương này, mày cũng thật là ngu ngốc vậy mà bị Phó Hựu đùa giỡn, xoay vòng!”

“Ong ong ong….”

Một loạt tiếng chuông điện thoại không mong muốn đột nhiên vang lên trong bóng tối. Khương Hân nhấc một tay lên, một tay khác đưa vào túi áo lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại hiển thị rõ tên người gọi là Phó Hựu.

Phan Quốc Thành bỏ đi chuyện vừa rồi, kinh hãi lắc đầu, “Không trả lời, không trả lời!”

Cô nuốt nước bọt, “Nếu không trả lời, anh ta sẽ nghi ngờ.”

Nói xong, cô nhanh chóng nhấn nghe và bấm loa ngoài.

Hô hấp đều ngừng lại, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp từ bên kia truyền tới, “Mèo hoang nhỏ, có nhớ tôi không?”

Cô cầm máy lên hỏi, “Anh đã nói sẽ cho tôi biết mẹ tôi đang ở đâu, chuyện này có thật không?”

“Hừ, đương nhiên, không tin tôi?”

Hai tay buông xuống ở bên người không khỏi nắm chặt, “Vậy anh làm sao để giúp tôi, Phan Quốc Thành hiện tại đã phá sản rồi.”

Đầu bên kia cười khẽ, rất là tự tin và ngọa mạn.

“Em lo lắng cái này sao? Yên tâm được rồi, ngày mai tôi bắt được lão đến đây tra hỏi sẽ có câu trả lời thỏa đáng, nhưng mà còn phải xem độ chặt miệng lão.”

Cô ngước mắt lên, thấy người trước mặt cứng đờ, hoảng sợ vội vàng lắc đầu với cô, dùng khẩu hình nói, “Tao không biết, tao không biết.”

Lão ta có nói dối thì cũng không có khả năng nói dối vào lúc này.

Vậy người thực sự nói dối…..

Khương Hân không tiếng động nở nụ cười, nụ cười tự giễu trên mặt càng lúc càng lớn, thậm chí còn muốn tát cho mình một cái thật mạnh.

Bên kia vẫn tiếp tục điên cuồng, “Ngày mai tôi đi đón em, liền cho em biết rõ câu trả lời em muốn, thuận tiện, tôi chuẩn bị cho em một kinh hỉ, nhất định làm cho em sướng.”

Cô hiện tại chỉ có một suy nghĩ trong đầu.

Trốn!

Tránh xa ác ma này mãi mãi!

Cô cầm lấy khung ảnh bỏ vào túi thể thao, nhìn người phụ nữa đang mỉm cười trên đó, cắn môi dưới, trong lòng đầy khó chịu.

“Chị, chị chị chị, còn chưa, chưa thu dọn đồ đạc xong hả?” Khương Nghị đeo cặp sách trên lưng, nhìn cô nhanh chóng kéo khóa túi lên.

“Thu dọn xong rồi, mau cùng chị đi, trước đêm nay nhất định phải rời khỏi đây.”

Cô chạy ra cửa, cầm một bức họa chạy xuống lầu, người phía sau cũng vội vàng chạy theo.

Mở cửa phòng, Phan Quốc Thành đứng bên ngoài, Khương Nghị sợ hãi kêu một tiếng, chỉ thấy cô nhanh chóng ném bức họa trong tay cho lão.

“Đỡ lấy, không được nói ra hành tung của tôi, ông trốn được bao xa thì trốn, nếu hôm nay ông bị bắt được, cũng không được phép nói với hắn tôi đã đi rồi!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận