Chương 63

: Thử Thách Từ Đối Thủ
Một buổi sáng cuối tuần, ánh nắng vàng rực chiếu qua cửa kính căn hộ, phủ lên gương mặt Tống Phi Vũ khi cô đang cho Tiểu Nguyệt ăn cháo. Chu Chính ngồi đối diện, đọc báo trên điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng lên ngắm hai mẹ con, ánh mắt dịu dàng. “Hôm nay anh rảnh, muốn đưa hai mẹ con đi chơi không?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.
Tống Phi Vũ mỉm cười, gật đầu. “Đi công viên được không? Tiểu Nguyệt thích đu quay.” Cô vừa nói vừa lau cháo dính trên má con bé, lòng ngập tràn hạnh phúc. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Một tin nhắn từ số lạ gửi đến điện thoại cô, với nội dung khiến cô chết lặng: “Tống Phi Vũ, cô không xứng với Chu Chính. Anh ấy sớm muộn cũng bỏ cô thôi. Rời xa anh ấy đi, nếu không cô sẽ hối hận.”
Cô run rẩy, tay nắm chặt điện thoại. Chu Chính nhận ra sự bất thường, bước tới, cau mày. “Tiểu Vũ, sao vậy? Ai nhắn gì cho em?” Anh giật điện thoại, đọc tin nhắn, ánh mắt tối lại, đầy sát khí. “Ai dám làm phiền em?” Anh gầm gừ, lập tức gọi cho trợ lý, yêu cầu truy tìm nguồn tin nhắn.
Hóa ra, kẻ đứng sau là Lý Hạo, một đối thủ kinh doanh cũ của Chu Chính. Lý Hạo từng thua Chu Chính trong một dự án lớn, mang lòng thù hận, và giờ tìm cách trả thù bằng cách phá hoại hạnh phúc gia đình anh. Những tin nhắn tiếp theo từ Lý Hạo càng táo tợn, với những lời lẽ mập mờ, cố ý gieo rắc nghi ngờ trong lòng Tống Phi Vũ. “Chu Chính không chung thủy đâu. Anh ấy có người khác ở công ty, cô bị lừa rồi,” một tin nhắn viết.
Tống Phi Vũ, dù tin tưởng Chu Chính, vẫn không khỏi dao động. Cô nhớ lại những đêm anh về muộn, những cuộc gọi vội vàng, và bắt đầu tự hỏi liệu anh có thật sự chỉ thuộc về cô. Một tối, khi Chu Chính đang tắm, cô lén kiểm tra điện thoại anh, tim đập thình thịch. Không có gì đáng ngờ, nhưng cô vẫn bất an.
Đêm đó, cô đối mặt với anh. “Anh Chính, anh có giấu em chuyện gì không? Lý Hạo nói anh… anh có người khác,” cô nói, giọng run run, mắt đỏ hoe. Chu Chính sững người, rồi kéo cô vào lòng, giọng cương quyết: “Tiểu Vũ, em tin anh hay tin thằng khốn đó? Anh chỉ có em, cả đời này.” Anh hôn cô, nụ hôn sâu và đầy chiếm hữu, như muốn xóa tan mọi nghi ngờ.
Để khẳng định tình yêu, Chu Chính đưa cô đến một hòn đảo riêng ngoài khơi Trường Hải, nơi anh đã thuê để cả hai có thời gian riêng tư. Hòn đảo nhỏ xinh đẹp, với bãi cát trắng mịn, rừng dừa xanh mướt, và một căn biệt thự gỗ ẩn mình bên biển. “Chỉ có hai ta, không ai quấy rầy,” anh nói, bế cô vào biệt thự, đặt cô xuống giường lụa mềm mại.
Anh cởi áo sơ mi, để lộ thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ. “Anh sẽ cho em thấy, em là tất cả của anh,” anh thì thầm, kéo váy cô ra, để lộ cơ thể mềm mại, với bầu ngực căng tròn và cặp đùi trắng mịn. Anh hôn khắp cơ thể cô, từ cổ xuống ngực, xuống bụng, ngậm lấy nụ hoa hồng phấn, khiến cô rên khe khẽ.
“Anh… em… muốn anh…” Tống Phi Vũ thở hổn hển, tay luồn vào tóc anh, cơ thể nóng ran. Chu Chính cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn, tím đen, đầy uy lực. Anh kéo cô ra mép giường, đứng giữa hai chân cô, rồi từ từ tiến vào, từng chút một, sâu và mạnh mẽ. “Tiểu Vũ, em là của anh, không ai thay đổi được,” anh gầm gừ, đẩy chậm, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy.
Anh tăng tốc, từng nhịp cuồng bạo, sâu hoắm, khiến giường rung lên khe khẽ. Tống Phi Vũ ôm chặt cổ anh, móng tay cào lên lưng anh, rên rỉ: “Anh… em… sướng quá…” Sóng biển ngoài kia hòa nhịp với tiếng rên của cô, tạo nên một bản giao hưởng đam mê. Cao trào ập đến, cô cong người, hét lên tên anh, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng đạt đỉnh, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở nặng nề.
Anh ôm cô, đặt cô nằm xuống, vuốt tóc cô. “Anh sẽ xử lý Lý Hạo. Em đừng lo, chỉ cần tin anh,” anh thì thầm. Tống Phi Vũ gật đầu, gục vào ngực anh, cảm giác an toàn trở lại. Cô biết, dù có bao nhiêu thử thách, anh sẽ luôn bảo vệ cô.

Bình luận

Để lại bình luận