Chương 63

Ba tháng sau, Diệp Phù đứng trước gương trong ngôi nhà nhỏ ở quê, mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, được thiết kế riêng bởi một nhà mốt nổi tiếng mà Sầm Loan đã mời về. Váy ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng mảnh mai và làn da trắng nõn của cô, với đuôi váy dài thướt tha, lấp lánh dưới ánh nắng. Mẹ cô đứng sau, nước mắt lăn dài, giúp cô chỉnh lại khăn voan. “Con đẹp quá, Phù Phù,” bà nghẹn ngào. “Mẹ chưa bao giờ nghĩ con sẽ hạnh phúc thế này.”
Diệp Phù mỉm cười, ôm mẹ. “Con hạnh phúc vì có mẹ, có ba, và có anh ấy.” Cô nhìn ra cửa, nơi Sầm Loan đang đứng, trong bộ vest đen lịch lãm, đẹp trai đến mức khiến mọi người trong làng không khỏi trầm trồ. Anh bước vào, ánh mắt không rời khỏi cô, như thể cả thế giới chỉ có cô tồn tại.
“Em đẹp quá, bà Sầm,” anh thì thầm, nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay. “Anh không chờ được đến tối nay đâu.”
Diệp Phù đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh. “Anh… đừng nói thế, mọi người nghe thấy bây giờ.” Nhưng ánh mắt cô cũng lấp lánh hạnh phúc, không giấu được tình yêu dành cho anh.
Đám cưới được tổ chức tại một cánh đồng hoa hướng dương gần làng, nơi Diệp Phù từng chơi đùa khi còn nhỏ. Bàn tiệc được bày đơn giản nhưng ấm cúng, với sự góp mặt của gia đình, bạn bè, và một số đồng nghiệp trong ngành giải trí, bao gồm đạo diễn Từ. Ông nhìn hai người, cười lớn, “Tôi biết ngay hai đứa sẽ thành đôi từ cái buổi thử vai đó. Sầm Loan, cậu nợ tôi một lời cảm ơn đấy!”
Sầm Loan cười, ôm vai Diệp Phù. “Cảm ơn ngài, lão Từ. Nếu không có ngài, tôi đã không gặp được vợ tôi.” Anh cúi xuống, hôn lên má cô, khiến cô đỏ mặt trước ánh mắt trêu đùa của mọi người.
Khi lễ cưới bắt đầu, Diệp Phù nắm tay Sầm Loan, bước qua lối đi phủ đầy hoa hướng dương. Cha cô, dù sức khỏe yếu, vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, mỉm cười rạng rỡ khi thấy con gái. Sầm Loan trao lời thề, giọng trầm ấm, “Anh hứa sẽ yêu thương, che chở và làm em hạnh phúc cả đời, Phù Phù. Em là tất cả của anh.” Anh đeo nhẫn cưới lên tay cô, hôn cô sâu trước tiếng vỗ tay rộn ràng.
Diệp Phù nước mắt lăn dài, thì thầm, “Em cũng hứa sẽ ở bên anh, yêu anh, và cho anh một gia đình trọn vẹn.” Cô kiễng chân, hôn anh, và cả hai ôm nhau, hạnh phúc ngập tràn.
Sau tiệc cưới, Sầm Loan bế cô về ngôi nhà nhỏ, nơi họ sẽ qua đêm trước khi bay đi Maldives hưởng tuần trăng mật. Vừa đóng cửa, anh đè cô lên tường, cởi váy cưới, để lộ cơ thể trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo. “Anh đợi cả ngày để được làm điều này, bà Sầm,” anh gầm gừ, hôn từ môi cô xuống cổ, rồi ngậm lấy núm vú, dùng lưỡi trêu đùa khiến cô rên rỉ dâm đãng.
“Sầm Loan… chậm… chậm thôi…” Cô nức nở, hai tay bấu chặt vai anh, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Anh kéo nội y cô xuống, luồn tay vào nơi ướt át, ngón tay khéo léo ra vào. “Em là vợ anh,” anh thì thầm, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng. Anh nâng một chân cô lên, đâm vào cô mạnh mẽ, khiến cô hét lên, nước mắt lăn dài vì khoái cảm.
“Sầm Loan… em… em yêu anh…” Cô nức nở, cơ thể cong lên, lên đỉnh trong tiếng rên rỉ. Anh không dừng lại, tiếp tục đẩy mạnh, đưa cả hai lên đỉnh lần nữa. Khi tình dịch nóng bỏng phun vào trong cô, anh ôm chặt cô, hôn lên trán cô, thì thầm, “Em là vợ anh, Phù Phù. Mãi mãi.”
Họ di chuyển lên giường, làm tình thêm lần nữa, tiếng rên rỉ và hơi thở hòa quyện, kéo dài đến tận khuya. Khi Diệp Phù kiệt sức, nằm trong lòng anh, cô thì thầm, “Em muốn sớm có con với anh. Em muốn gia đình chúng ta trọn vẹn.”
Sầm Loan cười rạng rỡ, hôn cô mãnh liệt. “Tốt. Vậy chúng ta phải cố gắng nhiều hơn.” Anh lật người, đè cô xuống, làm tình với cô thêm lần nữa, như muốn bắt đầu ngay hành trình tạo ra một sinh mệnh mới. Tiếng rên rỉ của cô vang lên, mềm mại và dâm đãng, như một bản nhạc tình ái kéo dài trong bóng tối.
Ngày hôm sau, họ bay đi Maldives, nơi họ sẽ tận hưởng tuần trăng mật. Trên máy bay, Sầm Loan nắm tay cô, thì thầm, “Anh muốn em mang thai trước khi chúng ta trở về. Em thấy thế nào?”
Diệp Phù đỏ mặt, nép vào ngực anh. “Vâng… em cũng muốn.” Cô mỉm cười, hạnh phúc ngập tràn, biết rằng cuộc đời cô giờ đây đã có anh, và họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai trọn vẹn.

Bình luận

Để lại bình luận