Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghiêm Kỷ ôm lấy Mộc Trạch Tê, vỗ nhẹ lưng cô như đang dỗ dành trẻ con, an ủi cô.
Mộc Trạch Tê vùi đầu trong ngực Nghiêm Kỷ, hóa ra cái ôm mang theo mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái lại dịu dàng thoải mái như vậy, còn thêm cảm giác yên lòng đến thế.
Liệu bản thân có dần bị quen với cái ôm này không? Liệu mình có say đắm cái ôm này không? Lúc cái ôm này không thuộc về mình, cô sẽ không đau khổ không căm hận sao?
Câu trời lời là: Có, vừa đau khổ lại vừa căm hận.
Mộc Trạch Tê không có những phẩm chất cao thượng của “nhân vật chính”. Cô cũng chỉ là một người bình thường có ngưỡng mộ nhưng có ghen tị.
Những quyết tâm cô không ngừng đặt ra lại bị đánh tan từng cái một khi hai người dây dưa rung động, rồi chúng lại được lập nên một lần nữa, cô là một người bình thường với ý chí không đủ kiên định.
Cô sợ hãi tương lai lại dây dưa như bây giờ.
Nghiêm Kỷ chỉ lo dỗ dành cô, anh biết một khi nói tới tình cảm hay quan hệ của hai người, Mộc Trạch Tê đều rất bất an, kích động. Cô ép mình thoát khỏi quỹ đạo để rồi cuối cùng cô mờ mịt ngây ngốc, chỉ biết mục đích không biết đường đi.
Nghiêm Kỷ do một phút xúc động lại khiến cảm xúc của Mộc Trạch Tê tan vỡ. Trong mắt Nghiêm Kỷ thoáng lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, tính cách Mộc Trạch Tê rất yếu đuối, rốt cuộc là chuyện như thế nào lại khiến cô luôn kiên quyết đến vậy.
Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tê ra, hai người nhìn nhau, anh hôn trán cô, khẽ cười hỏi cô: “Lúc trước đã chịu uất ức sao?”
Suy nghĩ của Mộc Trạch Tê trống rỗng, cô “ừ” một tiếng theo bản năng. Sau khi nhận ra được anh nói gì, cô lại lắc đầu.
Lại đang suy nghĩ gì đây? Đôi mắt của Nghiêm Kỷ hơi híp lại, lúc này trăm ngàn lần đừng để cái đầu nhỏ bướng bỉnh của cô suy nghĩ, nếu không thì cô sẽ rất cứng đầu.
Phải làm cô đến mức cô không thể nghĩ được nữa.
Nghiêm Kỷ suy nghĩ rồi ôm cô tới bên cạnh một bức tường hoa leo đầy hoa bìm bịp, ấn cô lên tường. Ngón tay dài vén chiếc quần nhỏ lên, vươn tay vào trong vuốt ve huyệt nhỏ sâu kín ẩm ướt nơi đáy quần.
Anh cọ một chút chạm vào vách huyệt hơi ẩm ướt, mũi còn có thể gửi được mùi cỏ cây mang hơi nước thoang thoảng. Mộc Trạch Tê bị động tác này làm suy nghĩ trở nên rối loạn, cảm giác đau khổ kia cũng bị đánh nát bấy.
“Nghiêm Kỷ, cậu làm gì vậy!?” Mộc Trạch Tê kêu lên, bắt lấy cái tay đang càn quấy phía dưới.
Quần nhỏ bị lôi kéo liền mở toang, ngực lớn trắng đến lóa mắt cũng lộ hơn một nửa, kết hợp với váy nhỏ màu hoa hồng càng tăng thêm sức hút, giống như tuyết trắng với hoa hồng.
“Không phải cậu muốn đánh dã chiến đấy chứ?!” Mộc Trạch Tê ôm ngực mình lại.
“Dã chiến?” Nghiêm Kỷ không dừng lại động tác trên tay, anh nhìn Mộc Trạch Tê, nở nụ cười xấu xa: “Đây là sân nhà tôi, nếu như cậu muốn, lát nữa chúng ta cũng có thể thử.”
Bàn tay Nghiêm Kỷ lưu luyến trên lưng cô, cảm giác trơn nhẵn lạnh như băng. Anh nắm lấy hai bầu ngực trắng đến chói mắt, hơi nóng từ trong miệng phả trên đầu ngực nhỏ nhạy cảm, cảm giác tê tê nóng nóng khiến Mộc Trạch Tê không khỏi run khẽ.
Nghiêm Kỷ hỏi: “Lạnh không?”
Không lạnh nhưng Mộc Trạch Tê không tiếp nhận được chuyện làm cái đó ở một chỗ rộng rãi bên ngoài như thế này. Đôi tay nhỏ bé của cô từ chối Nghiêm Kỷ: “Đừng, đừng làm ở bên ngoài.”
Cặp mắt đào hoa nhỏ dài khẽ cong lên: “Không.”
Anh vừa nói vừa quỳ gối xuống, khóa bắp đùi của Mộc Trạch Tê lên vai mình, nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc quần lót nhỏ liền trượt xuống, treo trên bắp đùi.
“Đừng!” Mộc Trạch Tê như thể biết anh sắp làm gì, chân không tự chủ muốn rụt về.
Nghiêm Kỷ nắm chặt cẳng chân trắng nõn kia, coi nhẹ sự từ chối của cô: “Mở chân rộng ra một chút.” Anh vừa nói vừa rướn người lên, mở rộng hai chân Mộc Trạch Tê hơn.
Dấu vết triền miên đêm qua vẫn còn lưu lại, chỗ cửa huyệt còn hiện lên một chút vết đỏ. Một chân kéo căng, có gió lạnh thổi qua, cửa huyệt liền co rúm lại. Lúc đóng lúc mở giống như cái miệng nhỏ nhắn, như thể đang không ngừng mời gọi cái gì đó.
Ánh mắt của Nghiêm Kỷ ngày càng tối lại. Anh đưa gương mặt tuấn tú tới sát, thè chiếc lưỡi mềm ướt ra, liếm một chút xíu dọc theo khe hở. Đầu lưỡi quét tới quét lui qua âm đế và cửa huyệt.
Liếm một chút thì cửa huyệt chảy ra chút mật dịch, nước miếng trên đầu lưỡi hòa cùng mật dịch đục ngầu khiến huyệt nhỏ bị liếm tới mức trơn trượt lấp lánh ánh nước.
Mộc Trạch Tê chỉ mới bị liếm một chút đã thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, chân hơi run rẩy.
“Bị liếm rất thoải mái đúng không.” Nghiêm Kỷ nghiêng đầu, trên môi mỏng còn lấp lánh ánh nước trong suốt, ngón cái ấn xoa cái âm đế kia: “Lúc nào cũng là tôi phục vụ cậu, bữa nào cậu dùng miệng nhỏ của cậu phục vụ tôi đi.”
Mộc Trạch Tê nhìn thấy ánh nước lấp loáng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ thêm một chút, ấp úng: “Tớ…”
“Vậy lần sau đi.” Nghiêm Kỷ tự mình quyết định. Vùi đầu vào lần nữa, đầu lưỡi lướt qua lướt lại trên âm đế. Nếu đầu lưỡi chui vào trêu chọc cửa huyệt thì ngón cái lại xoa nắn âm đế.
Khoái cảm song song khơi gợi tình dục trong cơ thể Mộc Trạch Tê khiến dâm thủy chảy ra dầm dề. Nghiêm Kỷ khống chế động tác, cảm nhận nhịp thở của cô, lúc phát hiện cô sắp cao trào liền đẩy nhanh tốc độ đầu lưỡi.
Bên chân bị kéo căng của cô căng tới mức không thể hơn được nữa, thiếu chút đứng không vững, đôi môi mềm khẽ thốt ra những tiếng rên rỉ dễ nghe.
Lúc Nghiêm Kỷ liên tục mút âm đế, Mộc Trạch Tê kêu một tiếng a quyến rũ, cả người run lên một cái, run lẩy bẩy lên cao trào.
Nghiêm Kỳ chỉ kéo một chân Mộc Trạch Tê lên như vậy. cô tập nhảy múa nên cơ thể mềm mại, đứng xoạc chân thẳng đứng cũng không thành vấn đề, có điều đôi chân vừa lên đỉnh có hơi mềm, Nghiêm Kỷ chỉ cần ôm chắc cô một chút là được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận