Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cạm Bẫy Trong Ngõ Tối Và Sự Giận Dữ Của Mãnh Thú
Kỳ thi cuối kỳ của Đại học A bao trùm lên cả ngôi trường một bầu không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hối hả.
Hôm nay là ngày thi môn Kinh tế học phương Tây. Ngôn Hi với tư cách là giáo viên bộ môn nên không phải coi thi. Cô ngồi trong văn phòng, cẩn thận tổng kết lại sổ tay làm việc và bài luận văn cuối cùng của học kỳ.
Xong việc, cô mở điện thoại ra. Trên Wechat, Văn Sâm đã gửi tin nhắn từ sớm: “Hôm nay em thi Quản lý công thương, đến 6 giờ mới xong. Thi xong em sẽ chạy đi tìm chị ngay, nhớ đợi em nhé bà xã!”
Nhìn tấm ảnh đại diện là khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của chàng trai trẻ, khóe môi Ngôn Hi không tự chủ được mà cong lên một nụ cười dịu dàng. Hai ngày nay vì bận rộn, cô đã bỏ lỡ cả chục tin nhắn của cậu, khiến tên nhóc đó giận dỗi dọa nạt đủ kiểu. Nhưng cô biết, cậu chỉ dọa miệng thế thôi, chứ thực ra cậu rất nghe lời cô.
Đồng hồ chỉ 5 giờ chiều. Ngôn Hi quyết định sẽ chủ động đi tìm cậu, tạo cho cậu một bất ngờ. Cô thu dọn đồ đạc, dự định sẽ ra quán cà phê đối diện trường ngồi đợi.
Khi bóng dáng thanh mảnh, xinh đẹp của Ngôn Hi vừa bước ra khỏi cổng trường, hai gã đàn ông đang ngồi hút thuốc ở bồn hoa gần đó lập tức dập tắt điếu thuốc, trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý.
“Xin chào cô.”
Ngôn Hi đang đi thì bị một gã đàn ông râu ria xồm xoàm chặn đường. Cô giật mình ngẩng lên, theo bản năng lùi lại một bước. Gã ta nở nụ cười có vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại láo liên: “Cô ơi, cô có biết đường đi đến cuối con hẻm đằng kia không? Tôi muốn tìm nhà một người bạn mà điện thoại lại hết pin mất rồi, không xem bản đồ được. Cô làm ơn chỉ giúp tôi với.”
“Baidu trên bản đồ có mà…” Ngôn Hi ngập ngừng.
“Khổ quá, tôi đã bảo điện thoại hết pin. Cô làm phước dẫn tôi đi một đoạn được không? Nghe nói gần lắm.”
Nếu là trước đây, với bản tính sợ người lạ và căn bệnh tâm lý, Ngôn Hi chắc chắn sẽ lắc đầu bỏ đi. Nhưng cô nhớ tới lời khuyên của bác sĩ và cả sự động viên của Văn Sâm: “Hãy dũng cảm bước ra ngoài xã hội, chị sẽ thấy thế giới này không đáng sợ như chị nghĩ đâu.”
“Được rồi, đi lối này.” Cô do dự một chút rồi gật đầu.
Gã đàn ông nhếch mép cười thầm, đi theo sau cô. Con hẻm nằm cách trường không xa, nhưng càng đi sâu vào trong, địa thế càng phức tạp, vắng vẻ và u tối. Trời chiều nhá nhem, những bức tường loang lổ rêu phong tạo cảm giác rợn người.
Đến một ngã rẽ vắng tanh, Ngôn Hi dừng lại, chỉ tay về phía trước: “Đi thẳng là tới rồi, anh tự đi nhé.”
“Chờ đã cô em, giúp người thì phải giúp cho trót chứ!”
Gã đàn ông đột ngột thay đổi thái độ, lao tới chộp lấy cổ tay Ngôn Hi. Cô hoảng hốt hét lên: “Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra!”
Gã ta nhìn quanh quất, thấy không có ai liền thô bạo lôi xềnh xệch cô vào sâu trong ngõ cụt. Ngôn Hi trừng lớn đôi mắt sợ hãi, vừa định kêu cứu thì một bàn tay to thô ráp, hôi hám đã bịt chặt miệng cô lại.
“Ưm… ưm… buông ra…”
“Mẹ kiếp! Tao chưa thấy con hàng nào ngon thế này. Da thịt mềm như bún, thơm phức. Nhìn mà ông đây không nỡ mạnh tay!”
Gã đàn ông đẩy mạnh Ngôn Hi vào góc tường ẩm ướt. Cô lảo đảo ngã xuống, chưa kịp đứng dậy thì từ trong bóng tối, bốn năm gã đàn ông khác với vẻ ngoài bặm trợn, xăm trổ đầy mình, đầu tóc xanh đỏ bước ra, vây kín lấy cô.
Tên cầm đầu là Triệu Cường, hắn nhả khói thuốc, ánh mắt dâm dục quét từ trên xuống dưới thân hình mảnh mai của Ngôn Hi. “Triệu ca, con nhỏ này ngon thật đấy, còn đẹp hơn cả con bé họ Phương kia nhiều!”
“Chứ sao nữa, đẳng cấp khác hẳn. Đêm nay anh em mình được bữa no nê rồi!”
Đám đàn ông cười hô hố, tiếng cười ghê rợn vang vọng trong con ngõ cụt. Chúng tiến lại gần, những bàn tay dơ bẩn vươn ra như những xúc tu của quái vật.
“Cô em đừng sợ, ngoan ngoãn phục vụ các anh, sướng xong bọn anh sẽ thả về.”
“Aaaa!!!”
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức kinh hoàng nhất thời thơ ấu mà Ngôn Hi đã cố chôn sâu dưới đáy lòng bỗng chốc ùa về như thác lũ. Hình ảnh những gã đàn ông cười cợt, sờ mó trong đêm mưa gió năm xưa chồng chéo lên hiện tại. Sự ngột ngạt, sợ hãi tột độ bóp nghẹt trái tim cô. Ngôn Hi ôm đầu, cuộn tròn người lại, hét lên một tiếng xé lòng rồi rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ.
Cùng lúc đó, tại phòng thi. Văn Sâm đã làm xong bài từ lâu nhưng vẫn ngồi xoay bút vì nhớ lời Ngôn Hi dặn không được nộp bài sớm. Cậu lén lấy điện thoại dưới gầm bàn kiểm tra định vị.
Chấm đỏ hiển thị vị trí của Ngôn Hi đang di chuyển vào một con hẻm cụt vắng vẻ. Tim Văn Sâm hẫng một nhịp. Cô ấy đi vào đó làm gì vào giờ này?
Một linh cảm chẳng lành ập đến. Cậu đứng phắt dậy, đẩy ngã cả ghế, lao ra khỏi phòng thi bất chấp tiếng quát tháo của giám thị: “Cậu kia! Gian lận thi cử, tôi sẽ cho cậu 0 điểm!”
Nhưng Văn Sâm không nghe thấy gì nữa. Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Ngôn Hi đang gặp nguy hiểm! Cậu chạy như một con thú điên, lao về phía chấm đỏ định mệnh kia.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận