Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bát mì trường thọ lúc nửa đêm
Lăng Thiệu nói đến đón cô. Khi Thư Tâm tan làm, anh đã đứng đợi ở sảnh.
“Hôm nay công việc thế nào?” Anh hỏi, tự nhiên nắm lấy tay cô.
“Cũng ổn ạ. Đồng nghiệp có vẻ thân thiện, nhưng sếp…” Cô ngập ngừng.
“Sếp làm sao?” Lăng Thiệu nhíu mày.
“Không có gì, chỉ là… em chưa quen lắm.” Cô quyết định không nói về ánh mắt của Hứa tổng.
“Đi, anh đưa em đến một nơi.” Anh kéo cô ra xe. “Hôm nay phải ăn mừng.”
Cô cứ nghĩ anh sẽ đưa cô đến một nhà hàng yên tĩnh, nhưng chiếc xe lại dừng trước một quán bar ồn ào, đèn đóm nhấp nháy. Tiếng nhạc dội ra tận cửa.
“Lăng Thiệu, em không…”
“Đi với anh.” Anh nắm chặt tay cô, kéo vào trong.
Bên trong tối om, đặc quánh mùi khói thuốc và rượu mạnh. Nhưng anh không dừng lại ở sàn nhảy, mà đi thẳng lên lầu hai, vào một phòng VIP lớn. Cửa vừa mở, một đám đàn ông đã ồ lên.
“Ô! Nhân vật chính đến rồi! Tưởng hôm nay trốn luôn chứ!”
Thư Tâm sững sờ. Bánh kem, bóng bay, quà tặng… Hôm nay là sinh nhật anh. Vậy mà cô không hề biết.
“Anh… sinh nhật anh sao không nói em?” Cô lí nhí, cảm thấy áy náy.
Lăng Thiệu cười, ôm lấy eo cô, giới thiệu với mọi người. “Đây là Thư Tâm. Bạn gái tôi.”
“Bạn gái cái gì! Chị dâu thì có!” Một người đàn ông tóc nhuộm vàng, vẻ ngoài cà lơ phất phơ, bước tới, nhìn cô từ đầu đến chân. “Chào chị dâu. Em là Vương Thành Chính, bạn nối khố của Thiệu ca.”
“Chị dâu xinh quá! Thiệu ca giấu kỹ thật!”
Cả đám đàn ông nhao nhao gọi “chị dâu”, làm Thư Tâm đỏ bừng mặt, chỉ biết cúi đầu chào.
Vương Thành Chính ghé vào tai Lăng Thiệu, cười đểu: “Hèn gì… Bức ảnh váy đỏ kia tôi xem trong điện thoại ông, nhìn đã thấy nuột rồi. Người thật còn nuột hơn. Ông đúng là có phúc.”
“Cút!” Lăng Thiệu đá nhẹ hắn một cái, nhưng ánh mắt nhìn Thư Tâm lại đầy vẻ cưng chiều.
Thư Tâm nghe thấy “bức ảnh váy đỏ”, mặt càng nóng, cô đưa tay nhéo nhẹ vào hông anh. Anh thích thú bắt lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
Buổi tiệc đang ồn ào, Lăng Thiệu bỗng cầm ly rượu đứng lên. “Hôm nay, ngoài sinh nhật tôi, còn một việc quan trọng hơn.”
Mọi người im lặng nhìn anh.
“Hôm nay là ngày Thư Tâm nhận công việc mới.” Anh giơ ly về phía cô. “Chúc mừng em, bảo bối. Mọi người, cùng tôi, chúc mừng cô ấy!”
Buổi tiệc sinh nhật của anh, trong phút chốc, biến thành buổi tiệc chúc mừng cô. Thư Tâm ngỡ ngàng, rồi cảm động đến mức vành mắt nóng lên. Đám bạn của anh cũng rất biết điều, lập tức hùa theo, chúc tụng cô không ngớt.
________________

Bữa tiệc chưa tàn, Lăng Thiệu đã kéo cô ra về, mặc kệ tiếng la ó của đám bạn. “Họ ồn ào lắm. Anh đưa em về nghỉ.”
Trên xe, không khí yên tĩnh trở lại. Anh không về nhà mình, mà lái xe đến khu nhà cô. Đến dưới lầu, anh tắt máy.
“Anh… sinh nhật vui vẻ.” Thư Tâm nói nhỏ. “Em xin lỗi, em không chuẩn bị quà.”
“Em chính là món quà tốt nhất rồi.” Anh nghiêng người, hôn nhẹ lên trán cô. “Về ngủ đi, mai còn đi làm.”
Anh định rời đi, nhưng Thư Tâm đột nhiên giữ tay anh lại. “Anh… có muốn lên nhà… ăn chút gì không? Em nấu… canh giải rượu cho anh.”
Trái tim Lăng Thiệu như bị một cú đấm mạnh. Canh giải rượu. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Em chắc chứ? Lên rồi… anh không chắc mình sẽ chịu đi về đâu đấy.”
“Em chỉ nấu canh thôi.” Cô đỏ mặt, buông tay anh ra, quay lưng mở cửa xe.
Anh bật cười, đi theo cô lên nhà.
Cô vào bếp, loay hoay một lúc. Anh ngồi ở sofa, nghe tiếng nước chảy, tiếng bật lửa, tiếng dao thớt lanh canh. Những âm thanh bình dị của cuộc sống gia đình, những thứ mà anh chưa bao giờ có. Tống Văn chưa từng vào bếp vì anh. Sinh nhật của anh luôn là những bữa tiệc ồn ào, những món quà đắt tiền vô nghĩa, và kết thúc bằng một đêm phóng túng ở khách sạn.
Mười lăm phút sau, Thư Tâm bưng ra một bát mì nóng hổi, khói bốc nghi ngút. Không phải canh giải rượu. Đó là một bát mì trường thọ, bên trên có hai quả trứng ốp la hình trái tim.
“Em không biết làm canh giải rượu.” Cô ngượng ngùng nói. “Anh… ăn tạm mì trường thọ nhé. Coi như… quà sinh nhật của em.”
Lăng Thiệu nhìn chằm chằm vào bát mì. Cổ họng anh nghẹn lại. Anh đã không ăn mì trường thọ từ khi mẹ anh mất. Anh cúi đầu, cầm đũa lên, gắp một đũa mì lớn.
Anh ăn rất nhanh, như thể sợ cảm xúc của mình sẽ trào ra. Nước mì thanh ngọt, sợi mì mềm dai, trứng lòng đào béo ngậy. Đây là món ăn sinh nhật ngon nhất anh từng ăn trong mười năm qua.
Ăn xong, đến cả nước dùng cũng không còn một giọt. Anh đứng dậy, không nói một lời, chỉ ôm chầm lấy Thư Tâm. Anh ôm cô rất chặt, vùi mặt vào mái tóc thơm mùi hoa bưởi của cô.
“Cảm ơn em.” Giọng anh khàn đi.
Cô vỗ nhẹ lưng anh. “Sinh nhật vui vẻ.”
Anh buông cô ra, cố gắng che giấu vành mắt đã đỏ hoe của mình. “Anh về đây. Em ngủ sớm đi.”
Anh bước ra cửa, không dám quay đầu lại. Anh sợ cô sẽ thấy được sự yếu đuối của một gã đàn ông đã quen với việc gồng mình mạnh mẽ.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận