Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi đến gần phòng bệnh, cô thấy một người đứng ở cửa, lén lút nhìn xung quanh.
Cô buồn bực bước qua.
“Xin hỏi, cậu đứng đây làm gì?”

Cô gái hết hồn quay người lại.
Dáng dấp thiếu nữ cao ráo, khoảng 1m65, cao hơn Kiều Đình 10cm.
Dáng vẻ tươi tắn, khuôn mặt ngọt ngào, tóc dài tận eo, đôi mắt to ngây thơ vừa thấy đã thương, dáng người mảnh khảnh, mặc đồng phục trường cấp ba S.
Cô gái trông như một con thỏ sợ hãi với đôi mắt mở to trả lời: “Tôi là bạn của Bá Vân… Lớp phó Lương Nhuận Ái, nghe nói Bá Vân bị thương, cậu ấy ở phòng này đúng không?”
Lương Nhuận Ái trả lời, đồng thời cũng âm thầm đánh giá Kiều Đình.
Kiều Đình nhỏ nhắn, khuôn mặt trẻ con, đôi mắt vừa to vừa đen, chiếc mũi nhỏ đáng yêu, vóc dáng thì cân đối nhưng không có mảnh khảnh như cô.
Đây là em gái của Bá Vân sao?
Lương Nhuận Ái đoán.
“Đúng.” Kiều Đình gật đầu, rồi mỉm cười, thân thiện nói: “Chị cũng họ Lương sao? Em cũng họ Lương, 500 năm trước chúng ta là một gia đình.”
Lương Nhuận Ái giơ tay lên, vờ như cổ họng khó chịu để che khóe miệng cười khinh bỉ.
Ai là người một nhà với cưng 500 năm trước chứ?
Tôi là con gái trưởng của tập đoàn Lương, cưng là cọng hành cọng tỏi nào?
Nếu không phải là em gái của Bá Vân, vậy thì Lương Nhuận Ái không cần quá khách sáo, cô thôi giả vờ nhu mì.
“Chị nghĩ chị và em 500 năm trước không hẳn là người một nhà đâu.” Lương Nhuận Ái hơi mỉm cười nói: “Có quá nhiều sự khác biệt.”
“Vì sao có quá nhiều sự khác biệt?” Kiều Đình chớp mắt bối rối.
“Nói em cũng không hiểu được.”
“Chị không nói tất nhiên em không thể hiểu rồi.” Đây không phải là điều hiển nhiên sao?
Kiều Đình nghĩ thầm logic của người này thật kỳ lạ.
Lương Nhuận Ái tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Em là ai?”
“Em là hàng xóm của Bá Vân….”
Vì sợ phụ huynh biết cô và Bá Vân quen nhau, sợ bị phản đối vì tuổi còn nhỏ mà đã yêu đương, hơn nữa chuyện không thể làm cũng đã làm, cho nên Kiều Đình không dám thừa nhận quan hệ với Bá Vân, cô sợ bị truyền ra ngoài, phụ huynh biết được thì toi.
“Hả?” Thì ra chỉ là hàng xóm.
Hiểu rõ thân phận đối phương, Lương Nhuận Ái cũng lười quan tâm cô, đi thẳng vào phòng bệnh.
Bá Vân đang ngủ bị tiếng bước chân là tỉnh.
“Kiều Đình?” Anh quay người lại, nhìn thấy dáng người mảnh khảnh, cao gầy: “Nhuận Ái?”
“Bá Vân.” Lương Nhuận Ái nhanh chân tiến lên, mắt thấy chân Bá Vân bị gãy bó bột thật dày, nước mắt lập tức rơi: “Sao cậu lại bị thương nặng thế này?”
Tay Lương Nhuận Ái đặt ở chân gãy của Bá Vân, vẻ mặt đau lòng.
“Không phải còn đang trong giờ học sao? Sao cậu lại đến đây?” Bá Vân không trả lời mà hỏi lại, giọng nói bình thản, có chút thờ ơ với mấy giọt nước mắt.
“Hiện tại là giờ nghỉ trưa, tớ chưa ăn cơm chạy tới xem cậu thế nào.” Lương Nhuận Ái lau nước mắt trên má, cử chỉ tao nhã.
“Chị chưa ăn cơm sao?” Kiều Đình buông cơm trưa: “Vậy chị muốn ăn mì không? Em đưa phần em cho chị, em đi mua phần khác.”
“Cảm ơn em, nhưng chị không ăn đâu.” Lương Nhuận Ái thầm muốn trợn tròn mắt.
Ai lại ăn món ăn rẻ tiền này chứ.
“Vậy chị uống trà sữa trân châu không ?” Kiều Đình xem Lương Nhuận Ái như khách, đối đãi niềm nở.
“Uống trà sữa trân châu? Em không sợ mập sao?” Vẻ mặt Lương Nhuận Ái xanh mét.
“Không sợ, em còn sợ không đủ năng lượng nữa.”
Lương Nhuận Ái ngạc nhiên nhìn cô.
Con bé này ăn ngọt mà không mập ư?

Bình luận

Để lại bình luận