Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Đào Thoát Trong Đêm

“Vãn Phong, anh yêu em.” Tiêu Cảnh Duệ ôm ghì lấy nàng, giọng tuyệt vọng.

“Buông ra!” Nàng cắn mạnh vào vai anh ta. “Cái tôi yêu là Đại Sơn! Là thằng ngốc chỉ biết gọi ‘chị ơi’, chỉ biết dụi đầu vào lòng tôi! Không phải anh! Không phải một kẻ dối trá, tàn nhẫn như anh! Anh cút đi! Trả Đại Sơn lại cho tôi!”

Cơ thể Tiêu Cảnh Duệ cứng đờ. Câu nói đó, “Cái tôi yêu là Đại Sơn”, như một nhát dao đâm xuyên tim anh ta.

Anh ta từ từ buông nàng ra.

“Được.” Anh ta lùi lại, đôi mắt đào hoa ngập đầy nỗi đau. “Anh đi.”

Anh ta quay người, mở cổng, và biến mất trong bóng chiều tà.

Vãn Phong sụp xuống, khóc nức nở.

Cha mẹ nàng chạy ra, thấy con gái khóc như mưa, còn “thằng ngốc” đã biến mất. “Sao thế con? Nó… nó lại làm gì con à?”

“Anh ta không ngốc…” Vãn Phong nức nở. “Anh ta lừa con… Tất cả… đều là giả…”

Bà Hoa Như và ông Đại Thụ chết sững. Giả ngốc? Để… chiếm tiện nghi của con gái họ?

“Thằng khốn! Tao phải đi đánh chết nó!” Ông Đại Thụ lại lồng lộn đi tìm gậy.

“Thôi, ba!” Vãn Phong níu lại. “Anh ta… đi rồi. Sẽ không quay lại nữa đâu.”

Đêm đó, Vãn Phong không ngủ được. Nàng nằm trên chiếc giường mới, nơi vẫn còn vương mùi mồ hôi của anh ta. Nàng vừa hận, vừa nhớ. Nàng hận Tiêu Cảnh Duệ, nhưng nàng lại nhớ Đại Sơn. Nàng không phân biệt nổi, rốt cuộc hai người họ, ai mới là thật?

Ngoài trời, gió bấc rít lên từng cơn. Tuyết bắt đầu rơi. Lạnh quá.

Nàng bỗng nhớ lại lời ông Đại Thụ nói lúc ăn tối: “Nó không có ở đường lớn. Hay là… nó lại chạy lên núi rồi?”

Lúc đó nàng gạt đi. Anh ta không ngốc, lên núi làm gì cho chết cóng?

Nhưng… anh ta vừa bị nàng đuổi đi. Anh ta… liệu có thật sự rời khỏi đây không? Hay anh ta…

Một nỗi sợ hãi vô hình xâm chiếm lấy nàng. Nàng bật dậy, vơ lấy áo bông, cầm đèn pin.

Bình luận

Để lại bình luận