Chương 64

Thịnh Đình An rút côn thịt ướt đẫm ra, quay mặt về phía Thịnh Vũ mặc quần.
Hắn nhìn cháu trai nhỏ trưởng thành.
Vậy mà cậu lại chính là người mà dâm phụ hắn nghiện thí¢h.
“A Vũ, cháu tự giải quyết cho tốt đi.”
Thịnh Đình An khoác thêm áo, rời khỏi sân khấu đầu tiên.
Tư Lâm Ngạn tức giận vì Thịnh Đình An không ngả bài theo kịch bản, rút “phụt” côn thịt nửa mềm ra, mặt mày hòa hoãn “Cô nhỏ, tôi chờ cô ở phòng.”
Tiêu Tranh đột nhiên cười khẽ, ánh mắt dịu dàng chạm đến nơi du͙c vọng chưa tan của Dương Thụ “Cậu cũng đi được rồi.”
Mọi người ra hết, Tiêu Tranh là người cuối cùng.
Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, khẽ hôn lên đầu ngón tay của cô rồi di chuyển xe lăn về phòng.
Không biết sao Thịnh Vũ lại nghĩ Thịnh Vũ và mấy người khác là người vẫy tay thì đến xua tay thì đi. Còn “cậu chủ” và cháu trai nhỏ là bạn giường cố định.
“Thịnh Vũ.” Tư Tuệ yếu ớt ngồi lên sô pha, cả trước và sau đều bị thao tàn nhẫn. Cô ngồi không vững, sống lưng căng cứng, hai ͼhân tách ra, tinh dich còn sót lại ào ạt chảy ra khỏi miệng huyệt.
Thịnh Vũ khẽ nói “Tư Tuệ, chị cần tôi?”
“Đúng vậy.” Mi mắt Tư Tuệ cong cong “Cần cậu liếm huyệt của tôi giống như chó. Lần này, có lẽ là lẫn lộn tinh dich của bốn người đàn ông đấy. Cậu có đồng ý không, Thịnh vũ?”
Thịnh Vũ quỳ giữa hai ͼhân cô, ngửi thấy mùi hươռg của bốn người đàn ông. Cậu tách hai bắp đùi trải rộng vết đỏ ra, liếm mút nơi riêng tư sưng tấy của cô.
Lần này giúp cô hút ra, cậu nhỏ lên khăn giấy, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác.
Cho đến khi bên tɾong hoa huyệt chỉ còn lại mùi hươռg của cô, cậu mới rút đầu lưỡi ra, muốn an ủi mà hôn lên miệng huyệt bị chà đạp.
“Tư Tuệ, đừng nói chị hèn hạ, là tôi hèn hạ, được không?” Thịnh Vũ cầu xin.
“Tôi không thay đổi được. Thịnh Vũ, tôi cần rấtnhiều đàn ông thao huyệt. Lúc tôi và cậu ở bên nhau, ngoại trừ Chu Sách mà cậu biết còn có chú ruột của cậu thao tôi, Hàng Cường liếm tôi đến mức phun nước, lúc ở tɾong phòng học khẩu giao cho cậu, Tư Lâm Ngạn cũng dùng ngón tay cắm vào tiểu huyệt của tôi. Thịnh Vũ, tôi lừa cậụ Tôi vốn tưởng rằng tôi đi rồi thì cậu sẽ hiểu ra. Ai bảo cậu không chịu buông tay, hôm nay tôi cho cậu xem hiện trường phát sóng trực tiếp, cậu đã hiểu chưa?”
“Tôi giúp chị tìm bác sĩ, tôi ngủ cùng chị, tôi thỏa mãn chị. Kể cả tôi không được, tôi sẽ dùng dương vật giả. Tư Tuệ, nếu vậy, chị có nguyện ý đi cùng tôi không?”
“Tôi cần bị bắn vào tɾong.”
Đêm nay, mỗi người bắn hai lần, tổng cộng là tám lần.
Cậu lại không thể bắn ra.
Cậu uống thuốc, nhỡ không thể cương lên được, cô sẽ càng không muốn cậụ
Thịnh Vũ hận bản thân mình.
Tư Tuệ đâu có nói sai.
Cậu chính là một con chó.
“Thịnh Vũ, cậu thí¢h tôi ở điểm gì? Xinh đẹp? Tôi sẽ g͙ià. Lẳng lơ? Vì vậy nên tôi mới nằm trên giường của vạn người… ưm ”
Miệng nhỏ bị bàn tay ấm áp che lại, cô ngước mắt, đối diện với tròng mắt bi thươռg đến cực điểm của Thịnh Vũ.
“Chỉ cần tôi đi là được, đúng không?”
Tư Tuệ chớp mắt.
Thịnh Vũ rút tay về.
Cô nói “Cậu đồng ý chơi 6p với tôi, tôi rấthoan nghênh.”
“Được, tôi đi.”
Thịnh Vũ nâng chiếc cằm non mềm của cô lên, trân trọng hôn lên khóe môi “Chị, chỉ lần này thôi, chị hãy nói cho tôi biết nguyên nhân.”
Ba năm trước, cô không từ mà biệt.
Năm tháng trước, cô nói dối chơi trò mất tích.
Nghe được một câu nhẹ nhàng ấy của Thịnh Vũ, trái tim Tư Tuệ đau âm ỉ.
Thịnh Vũ đi rồi.
Cuối cùng Thịnh Vũ cũng đi rồi.
Thịnh Vũ vĩnh viễn không trở lại nữa.
Tư Tuệ cứng đờ một lúc, nhanh chóng khóa trái cửa, ngồi phịch xuống ͼhân tường mà khóc nức nở.
“Cô nhỏ.”
Không biết đã qua bao lâu, Tư Lâm Ngạn xuấthiện trước mặt cô.
Tư Tuệ cảm giác tiểu huyệt của mình lại ngứa.
Cô quỳ bò dưới mặt đất, khóc lóc nói “Tiểu Ngạn, thao chết cô đi…”
Hết

Bình luận

Để lại bình luận