Chương 64

“Da^ʍ phụ… Thỏa mãn nàng…” Tiêu Vu Uyên ôm hai chân nàng, thân dưới hung hăng ra vào.
“A… A… A… Sướиɠ quá… A…” Trì Tố Tố bị đâm mà rêи ɾỉ, dưới thân truyền đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, mật dịch chảy ra không ngừng.”
Ngón tay Tiêu Vu Uyên véo âm đế nữ nhân, quả nhiên sau đó Trì Tố Tố lẳиɠ ɭơ rêи ɾỉ muốn ra, một dòng nước trong trẻo bắn lên bụng Tiêu Vu Uyên, tiểu huyệt mυ”ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ.
Tiêu Vu Uyên cắn răng nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ muốn bắn, đợi đến khi nữ nhân qua cơn cao trào hắn mới hung hăng bắn ra, đưa nữ nhân tới một lần cao trào nữa.
Tiêu Vu Uyên ổn định hơi thở, hắn ôm nữ nhân xoay người lại để nàng nằm trên người hắn, côn ŧᏂịŧ vẫn còn cắm ở trong thân thể nàng.
“Bảo bối, thoải mái không?”
“Ưm, thoải mái…” Trì Tố Tố dựa vào ngực nam nhân, sau mỗi lần kết thúc Tiêu Vu Uyên đều hỏi nàng như vậy, nàng cũng đã quen, lúc đầu còn ngượng ngùng giờ tập mãi cũng thành thói quen.
“Ngày mai có thể không thoải mái như này, cho nàng một ngày thích ứng, chuẩn bị sẵn sàng.” Tiêu Vu Uyên ấn đầu nàng trước ngực hắn nhắc nhở.
“Ưm, ta biết.” Trì Tố Tố nghe nhịp tim đập của nam nhân, kịch liệt như vậy, vì nàng mà đập.
Mặc kệ ngày mai là gì đều do nàng chọn. Nói nữa, hắn cũng sẽ không chơi chết nàng.
Buổi sáng hôm sau Trì Tố Tố tỉnh dậy trước Tiêu Vu Uyên, lúc tỉnh lại nàng cũng không ngủ nữa mà lẳng lặng quỳ gối trên giường chờ chủ nhân của nàng rời giường.
Tiêu Vu Uyên tỉnh lại nhìn thoáng qua Trì Tố Tố bên người, “Sao lại dậy sớm vậy?”
“Nô đến hầu hạ chủ nhân.”
“Rất nghiêm túc.” Tiêu Vu Uyên khen thưởng xoa đầu nữ nhân, “Ngoan, đi rửa mặt trước đi rồi chủ nhân giảng quy tắc cho nàng.”
“Vâng, chủ nhân.” Trì Tố Tố đi theo Tiêu Vu Uyên vào phòng tắm.
“Lại đây, cho nàng.” Tiêu Vu Uyên đưa cho nàng bàn chải đánh răng đã có kem đánh răng.
“Cảm ơn chủ nhân.” Trì Tố Tố nhận bàn chải đánh răng, nàng cảm kích nói.
“Ở đây không có chủ nhân, ta còn là phu quân nàng, chờ đến khi lập quy tắc xong mới là chủ nhân.” Tiêu Vu Uyên nhan chóng vệ sinh cá nhân rồi lấy một cái khăn lông có nước lau mặt cho nữ nhân.
“A… Phu quân… Để ta tự làm.” Trì Tố Tố thả lỏng, miệng nàng ngậm bàn chải đánh răng lẩm bẩm nói.
“Ngoan…” Tiêu Vu Uyên hôn mặt nàng rồi lại mở nắp bồn cầu lên, mùi nướ© ŧıểυ tỏa ra không trung. Trì Tố Tố hơi đỏ mặt, nàng nhanh chóng xong việc.
“Lại đây.” Tiêu Vu Uyên bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, tay hắn cầm mấy tập giấy đầy chữ.
Trì Tố Tố nhanh chóng cởϊ qυầи áo, cả người nàng trần trụi quỳ gối bên chân Tiêu Vu Uyên, “Vâng, chủ nhân.”
Tiêu Vu Uyên cầm giấy nhìn thoáng qua Trì Tố Tố, “Được rồi, tiếp theo ta cho ngươi đọc quy tắc trong lúc quyển dưỡng, ngươi xem nếu chỗ nào không được để ta sửa.
Điều thứ nhất: Nô cần thiết phải chăm sóc chủ nhân trong phương diện về ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng đến lúc là cơm để ta làm, bởi vì nàng sẽ không làm. Có được không?”
“Có thể.” Trì Tố Tố gật đầu, ngày thường Tiêu Vu Uyên chăm sóc nàng, lần này để nàng chăm sóc hắn.
“Điều thứ hai: Thân thể nô hoàn toàn thuộc về chủ nhân, chủ nhân có quyền cải tạo, nô không được đòi quyền lợi, có được không?”
“Có thể.” Trì Tố Tố gật đầu.
“Điều thứ ba: Trong lúc ở đây mỗi sáng nô đều phải uống nướ© ŧıểυ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân, được không? Nếu không được có thể bỏ.”
“Không cần bỏ, có thể.” Trì Tố Tố lắc lắc đầu, lại không phải chưa từng uống.
“Điều thứ tư: Tiểu huyệt nô mỗi ngày đều phải nhét đồ vật để duy trì ẩm ướt cho chủ nhân, có được không?”
“Có thể.”
“Trong lúc ở đây trừ tình huống đặc thù nô chỉ có thể quỳ, tự xưng nô, có được không?”
“Có thể.”
Tiêu Vu Uyên đọc xong quy tắc thì đưa cho Trì Tố Tố ký tên.
“Về sau mỗi tối ta và nàng sẽ tâm sự, có điều gì không thoải mái nàng nhất định phải nói cho ta, biết chưa?”
“Vâng, chủ nhân…”

Bình luận

Để lại bình luận