Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bình Minh Sau Cơn Mưa Và Lời Hứa Chữa Lành

Anh bật cười, vừa rồi lại cao trào sao? Sao lại mẫn cảm như vậy chứ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại đánh răng xong xuôi, trong phòng một mảnh hỗn độn, hai người cùng ra phòng ngoài nằm lên chiếc giường lớn. Thời điểm lý trí bị dục vọng nuốt chửng, Tô Yểu không nghĩ đến bất kỳ phiền não nào. Hiện tại khôi phục ý thức, cô liền nhớ đến mấy giờ sau Mộc Vi phải tiến hành phẫu thuật. “Ngày mai em phải đến bệnh viện sớm một chút.”

Lương Sở Uyên ăn uống no đủ, thần thái sáng láng. Anh đưa em đi.
“Ừm.” Buổi tối bác sĩ có đến nói đây chỉ là tiểu phẫu, không cần quá lo lắng. Lúc đó Tô Yểu nghe xong còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng thời gian càng đến gần, cô lại càng lo lắng đến có chút mất ngủ. Mẹ cô đã lớn tuổi, chuyện đến nước này càng khiến cô dễ lo âu. Nhưng mà đêm nay thật sự quá mệt mỏi, có Lương Sở Uyên ở bên cạnh, cảm giác lo lắng này lại kỳ diệu tan biến đi không ít.

Cô mơ mơ màng màng nói gì đó, rất nhanh liền nhắm mắt lại. Lương Sở Uyên đợi cô ngủ say, lại lén lút uống thuốc. Viên thuốc quá đắng, anh khó chịu nhăn mặt, uống cả một cốc nước lớn mới thấy khá hơn. Ánh sáng đầu giường được vặn nhỏ nhất, ngoài cửa sổ là màn đêm vô tận. Lương Sở Uyên quay đầu nhìn Tô Yểu đang ngủ say, khẽ mấp máy môi, thử phát ra âm thanh. Bên tai lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Mộc Vi phẫu thuật rất thành công, trước khi kỳ nghỉ của Tô Yểu kết thúc một ngày thì bà được xuất viện. Biết ngày hôm sau Tô Yểu phải rời Gia Thành, Mộc Vi đặc biệt bảo Tô Nguyên đóng gói cho cô một ít đặc sản, sau đó lại dặn dò cách chế biến, cách ăn một hồi lâu, trông chẳng giống người bệnh vừa mới phẫu thuật chút nào. Ngày thường Tô Yểu sẽ thấy mất kiên nhẫn, nhưng hôm nay thì không. Lần này cô đều kiên nhẫn nghe hết, thấy Mộc Vi nói mệt, còn rót nước cho bà.

Mộc Vi cười ha hả uống nước, “Mẹ thấy ngã một lần cũng tốt đấy chứ.”
Tô Nguyên nguýt bà: “Nào có ai trù ẻo mình như bà!”
“Thì đúng là vậy còn gì, ông xem con gái bây giờ nghe lời biết bao.” Mộc Vi nhận quả quýt Tô Yểu đưa, rèn sắt khi còn nóng, lại tiếp tục chủ đề tìm đối tượng, “Yểu Yểu, con nói con không chịu đi xem mắt, cũng được. Vậy thì ít ra con cũng phải mang người về cho mẹ xem mặt chứ? Nếu không sao mẹ yên tâm được!”

Tô Yểu theo bản năng liếc nhìn Tô Nguyên, cả hai đều chột dạ cúi đầu. Cô nói hàm hồ: “Đến lúc đó rồi tính mẹ ạ. Con mà có ai nhất định sẽ mang về.”

“Lần trước con giận dỗi với mẹ, nói con thích cái cậu đưa khăn quàng cổ kia? Mẹ thấy cậu ta cũng được đấy, theo đuổi đi.” Thái độ chuyển biến này, phần lớn là nhờ Tô Yểu luôn nhấn mạnh Lương Sở Uyên không phải người câm, bà mới buông bỏ thành kiến. Nhưng vấn đề là, Lương Sở Uyên thực sự không nói được.

Trong lòng Tô Yểu thầm thở dài, có chút không diễn nổi nữa. Cô qua loa gật đầu, “Vâng, chờ về con liền theo đuổi anh ấy, đuổi được về liền mang ra mắt mẹ.”
Mộc Vi vui vẻ trong chốc lát, rồi lại nghiêm mặt: “Mẹ nói cho con biết nhé, con là theo đuổi người ta nhưng không có nghĩa là con thấp kém hơn cậu ta. Nếu lúc theo đuổi mà quá hèn mọn, chờ đến khi có được rồi, đàn ông họ sẽ không biết quý trọng đâu!” Nói xong còn liếc sang Tô Nguyên. Tô Nguyên ngượng ngùng, chuyện này thì liên quan gì đến ông.
Tô Yểu cười nói: “Con biết rồi.”

Nói xong, Tô Yểu trở về phòng thu dọn hành lý. Cô nhìn chiếc khăn quàng cổ kẻ ô màu hồng trên vali, lại nhớ đến buổi sáng hôm cô xác nhận quan hệ với Lương Sở Uyên. Quá trình hai người họ đến với nhau, đầy lo lắng, chẳng có chút lãng mạn nào. Em nói có thể, anh liền hành động. Ăn ý đến lạ, cứ thế thành đôi. Không hề có những khúc mắc hay giận hờn, cũng chẳng cần giai đoạn thích ứng nào từ bạn bè thành người yêu, lập tức tìm được trạng thái phù hợp.

Bình luận (0)

Để lại bình luận