Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Quá Khứ Đau Thương Của Cừ Chiêu

Cừ Chiêu vừa lúc bôi kem dưỡng xong xuôi, vỗ nhẹ vào mông cô, ý bảo cô ngồi dậy. Tuế Hòa ngoan ngoãn ngồi đối mặt với hắn, tư thế nghiêm túc lắng nghe.

“Trở về nhà bà ngoại anh.”

Đáy mắt Tuế Hòa lóe lên tia sáng hiếu kỳ.

Cừ Chiêu lắc đầu, “Cũng không hẳn đúng. Anh cũng không về đó nhiều lần. Đối với anh mà nói, đó là nơi mẹ anh ở trước khi kết hôn với bố anh… Anh chưa từng kể cho em nghe chuyện gia đình mình, phải không?”

Tuế Hòa gật đầu, chăm chú lắng nghe hắn nói tiếp.

“Đây cũng là những chuyện anh mới điều tra ra được cách đây hai năm thôi.” Cừ Chiêu như rơi vào dòng hồi ức, đáy mắt phẳng lặng tựa mặt hồ thu.

“Mẹ anh và bố anh yêu nhau gần bảy năm mới kết hôn. Thời đó, thật là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi,” Cừ Chiêu cười lạnh, “Đương nhiên, đặt ở thời điểm hiện tại cũng vậy. Đáng tiếc thay, dù tình yêu có oanh liệt đến đâu cũng không thắng nổi những cám dỗ ong bướm vây quanh, ông ta đã ngoại tình.”

Từ “bố anh” đã biến thành “ông ta”.

“Khi ấy mẹ anh đang mang thai mà chẳng hề hay biết. Đợi đến khi Triệu Mặc được sinh ra, tiểu tam đã cầm tờ giấy xét nghiệm mang thai đến tận cửa tìm gặp. Mọi chuyện vỡ lở, ông ta lại chẳng hề hoảng hốt, trực tiếp đưa tiểu tam đi phá thai. Ngoại trừ việc đó ra, ông ta không có bất cứ biểu hiện nào khác đối với mẹ anh.”

“Nếu không phải có ông nội làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ anh, có lẽ mẹ anh đã sớm ly hôn rồi. Tuy rằng lần đó đã tha thứ, nhưng mẹ anh biết, tiểu tam này đi rồi, sẽ còn có tiểu tứ, tiểu ngũ… Tóm lại, từ đó về sau, bên cạnh ông ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, ông ta cũng chẳng buồn che giấu nữa.”

Cừ Chiêu xoa nhẹ mái tóc Tuế Hòa, ôm cô ngồi lên đùi mình.

Lần nữa mở miệng, ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng như mây khói thoảng qua.

“Bảo bối, em có biết anh được sinh ra bằng cách nào không?” (nguyên văn: anh là có được bằng cách nào không?) Cừ Chiêu hôn lên vành tai Tuế Hòa, giọng thì thầm cay đắng, “Anh là do ông ta cưỡng bức mẹ anh mà có.”

Bên tai Tuế Hòa như có tiếng pháo nổ vang trời. Cô run lên bần bật, nước mắt chực trào ra.

Mẹ Cừ Chiêu tên là Cừ Duyệt.

Triệu Quắc Vũ nhiều lần ngoại tình đã khiến Cừ Duyệt thất vọng đến tột cùng. Bà dọn ra khỏi phòng ngủ chính, bởi vì bà ghê tởm Triệu Quắc Vũ.

Mà Triệu Quắc Vũ người này, bề ngoài thì ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng bên trong lại cực kỳ dơ bẩn và thâm độc. Cừ Duyệt càng ghét bỏ ông ta, ông ta lại càng quá đáng hơn, làm việc càng chẳng cần kiêng dè gì nữa. Trong vòng mấy năm ấy, hầu hết các tin đồn tình ái đều dính dáng đến ông ta.

Cừ Duyệt ngày càng suy sụp tinh thần. Bà muốn ly hôn, nhưng lại không nỡ bỏ lại Triệu Mặc. Sau khi nói chuyện với Triệu Sinh, bà quyết định ra ngoài một thời gian để giải tỏa tâm trạng.

Nhưng ngay trước ngày dự định đi, đêm đó, Triệu Quắc Vũ đã xông vào phòng khách nơi Cừ Duyệt ở, và cưỡng bức bà.

Cừ Duyệt đã không thể đi được nữa.

Từ đó về sau, bà suốt ngày giam mình trong phòng, ngay cả Triệu Mặc bà cũng không muốn gặp.

Sau đó, bà phát hiện mình mang thai. Cơ thể ngày càng gầy yếu, không hề có dáng vẻ đẫy đà như những người phụ nữ mang thai khác.

Cừ Duyệt đã nghĩ đến việc tự sát. Bà căm phẫn bảy năm thanh xuân mù quáng của mình, đã từng tin rằng ở bên Triệu Quắc Vũ có thể hạnh phúc trọn đời. Nhưng bà lại không nỡ, không nỡ bỏ lại Triệu Mặc, cũng không nỡ bỏ đi đứa con còn chưa thành hình trong bụng.

Cừ Duyệt không thể phủ nhận, bảy năm yêu đương kia đã ảnh hưởng quá lớn đến bà, bà không thể hoàn toàn gạt bỏ được tình yêu dành cho Triệu Quắc Vũ. Nếu bà có thể nhẫn tâm hơn một chút, cùng lắm thì mất đi cái mạng này thôi.

Cuộc đấu tranh nội tâm đầy thống khổ khiến Cừ Duyệt rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ. Bà thu mình lại, không cho phép bất cứ ai tiến vào phạm vi an toàn của bà, ngay cả sinh mạng nhỏ bé đang lớn dần trong bụng cũng không ngoại lệ.

Bác sĩ chẩn đoán Cừ Duyệt mắc chứng trầm cảm nặng, không thích hợp để sinh con, nhưng càng không thích hợp để phá thai.

Triệu Sinh vì muốn Cừ Duyệt có thể sinh con bình an đã sớm đưa bà vào bệnh viện để điều trị.

Tuy là như vậy, nhưng lúc đứa nhỏ được sinh ra, vẫn giống như dự đoán, cực kỳ gầy gò, hơi thở yếu ớt, suýt nữa thì chết non. May mắn thay, đứa nhỏ đã kiên cường vượt qua được cơn nguy kịch.

Đứa bé được đặt tên là Triệu Cừ, cái tên thể hiện rõ tâm tư muốn lấy lòng Cừ Duyệt của Triệu gia.

Cũng trong khoảng thời gian này, Cừ Duyệt như được hồi sinh, bà dần khôi phục lại sức sống. Triệu Quắc Vũ cũng bởi vì thấy bà ngoan ngoãn hơn mà hài lòng, bắt đầu thường xuyên về nhà hơn.

Tất cả mọi người đều rất phấn khởi, nghĩ rằng đó là công lao của Triệu Cừ vừa mới chào đời.

Nhưng không phải… Cừ Duyệt đã lừa gạt tất cả mọi người.

Bà đã lợi dụng lúc mọi người lơ là cảnh giác nhất, ôm Triệu Cừ bỏ trốn. Không mang theo Triệu Mặc, là bởi vì Triệu Mặc đã lớn, bà không thể mang con bé đi được.

Cừ Duyệt làm như vậy không phải để bắt đầu một cuộc sống mới, mà là để đi tìm cái chết, và mang theo cả đứa con trai của mình. Bà cố chấp nghĩ rằng, nếu bà không thể bỏ rơi đứa nhỏ này, vậy thì hãy cùng nhau chết đi.

“Có lẽ trước khi chết, đầu óc bà đã tỉnh táo lại đôi chút. Bà nhảy xuống hồ tự vẫn, còn anh thì bị bà ném vào thùng rác.”

“Mấy ngày sau, người ta vớt được thi thể của bà lên. Nhìn thấy thi thể của bà, làm sao họ có thể nghĩ rằng một đứa trẻ sơ sinh như anh còn sống được chứ? Bọn họ đều cho rằng anh đã chết rồi, anh cũng vì vậy mà hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Triệu gia.”

Bình luận

Để lại bình luận