Chương 64

: Hòa Giải Với Tống Viện

Mùa đông ở Trường Hải se lạnh, những cơn gió mang theo hơi muối từ biển thổi qua thành phố, làm rung rinh những tán cây bên đường. Tống Phi Vũ ngồi trong phòng khách căn hộ, bế Tiểu Nguyệt trên đùi, nhẹ nhàng hát ru con bé. Tiểu Nguyệt, giờ đã hơn một tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, nắm chặt tay mẹ, líu lo gọi “mama”. Tống Phi Vũ mỉm cười, nhưng trong lòng cô vẫn nặng trĩu. Mối quan hệ với Tống Viện, người chị từng là chỗ dựa lớn nhất của cô, vẫn là một vết thương chưa lành.

Chu Chính, vừa từ công ty về, bước vào với dáng vẻ phong trần trong bộ vest xám đậm. Anh cởi áo khoác, treo lên giá, rồi cúi xuống hôn lên má Tiểu Nguyệt, sau đó hôn lên môi Tống Phi Vũ, nụ hôn ngắn nhưng ấm áp. “Hôm nay mẹ con em thế nào?” Anh hỏi, ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt tóc cô.

“Vẫn ổn, nhưng… em nhớ chị Viện,” Tống Phi Vũ nói, giọng trầm xuống, mắt ngân ngấn nước. “Em đã gửi tin nhắn, gọi điện, nhưng chị ấy không trả lời. Em sợ chị ấy hận em mãi mãi.” Cô cúi đầu, ôm chặt Tiểu Nguyệt, như tìm kiếm sự an ủi từ con bé.

Chu Chính nắm tay cô, siết nhẹ. “Tiểu Vũ, đừng tự trách. Anh đã liên lạc với chị em. Chị ấy đồng ý gặp em, nhưng cần thời gian để chuẩn bị tinh thần. Hãy kiên nhẫn, được không?” Anh hôn lên trán cô, giọng dịu dàng nhưng kiên định.

Tống Phi Vũ ngẩng lên, mắt lấp lánh hy vọng. “Thật sao? Chị ấy… chị ấy chịu gặp em?” Cô hỏi, giọng run run. Chu Chính gật đầu, kéo cô vào lòng. “Anh hứa sẽ giúp hai chị em làm lành. Em là tất cả của anh, anh không muốn em buồn.”

Vài ngày sau, một buổi chiều mưa lất phất, chuông cửa căn hộ vang lên. Tống Phi Vũ run rẩy, tim đập thình thịch, khi mở cửa và thấy Tống Viện đứng đó. Chị cô, giờ đã gầy hơn, mái tóc buộc cao, gương mặt vẫn đẹp nhưng lạnh lùng. Tiểu Nguyệt đang chơi trên thảm, ngẩng lên nhìn, rồi cười toe toét, gọi “bà!” bằng giọng non nớt.

Tống Viện nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt mềm đi, nhưng khi quay sang Tống Phi Vũ, chị vẫn giữ vẻ xa cách. “Chị đến vì con bé, không phải vì em,” chị nói, giọng sắc lạnh, bước vào, ngồi xuống sofa.

Tống Phi Vũ cắn môi, nước mắt chực trào. “Chị… em biết em sai. Em xin lỗi, em không đáng để chị tha thứ, nhưng em chỉ muốn chị biết em hối hận thế nào.” Giọng cô vỡ òa, tay siết chặt váy. Tống Viện im lặng, nhìn Tiểu Nguyệt, rồi thở dài.

“Phi Vũ, em có biết chị đau thế nào không? Em là em gái chị, nhưng em cướp chồng chị. Chị không hận Chu Chính, vì anh ấy đã thẳng thắn với chị. Nhưng em… chị không thể chấp nhận.” Tống Viện nói, giọng run run, mắt đỏ hoe.

Tống Phi Vũ quỳ xuống trước chị, khóc nức nở. “Chị, em xin lỗi. Em không xứng làm em gái chị, nhưng em chỉ mong chị tha thứ, dù chỉ một chút. Em… em yêu anh Chính, nhưng em không muốn mất chị.” Cô ôm lấy chân chị, nước mắt thấm ướt sàn.

Tống Viện nhìn cô, ánh mắt dao động. Tiểu Nguyệt bò tới, nắm tay Tống Viện, gọi “bà!” khiến chị không kìm được, cúi xuống bế con bé. “Con bé giống em hồi nhỏ,” chị thì thầm, giọng mềm đi. Sau một lúc im lặng, chị đỡ Tống Phi Vũ dậy, ôm cô vào lòng. “Chị không hứa sẽ quên hết, nhưng chị sẽ cố gắng tha thứ. Vì em, và vì con bé.”

Tống Phi Vũ khóc òa, ôm chặt chị, cảm giác như gánh nặng trong lòng được trút bỏ. Chu Chính, đứng ngoài cửa, lặng lẽ mỉm cười, biết hai chị em đã tìm lại được nhau.

Đêm đó, để ăn mừng sự hòa giải, Chu Chính đưa Tống Phi Vũ ra ban công, nơi anh đã chuẩn bị một bàn ăn nhỏ với rượu vang và nến lung linh. “Em hạnh phúc không, Tiểu Vũ?” Anh hỏi, ôm cô từ phía sau, nhìn ra biển lấp lánh ánh trăng.

“Em hạnh phúc lắm, anh ấy,” cô đáp, quay lại hôn anh, nụ hôn ngọt ngào và sâu đậm. Họ trở vào phòng ngủ, khóa cửa, để lại ánh nến lung linh ngoài ban công. Chu Chính cởi áo sơ mi, để lộ thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh đèn vàng. “Anh muốn em ăn mừng theo cách của anh,” anh thì thầm, kéo váy cô ra, để lộ cơ thể mềm mại, với bầu ngực căng tròn và cặp đùi trắng mịn.

Anh đẩy cô nằm ngửa trên giường, hôn khắp cơ thể cô, từ cổ xuống ngực, xuống bụng, ngậm lấy nụ hoa hồng phấn, khiến cô rên khe khẽ. “Anh… em… muốn anh…” Tống Phi Vũ thở hổn hển, tay luồn vào tóc anh, cơ thể nóng ran. Chu Chính cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn, tím đen, đầy uy lực.

“Em dẫn dắt, Tiểu Vũ,” anh nói, nằm ngửa ra, kéo cô lên trên. Tống Phi Vũ đỏ mặt, từ từ ngồi lên anh, cảm nhận anh tiến vào, căng đầy và nóng bỏng. “A… Anh… quá sâu…” Cô rên rỉ, tay bấu vào ngực anh, di chuyển chậm rãi, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy. Chu Chính giữ hông cô, mắt khóa chặt vào cô, nơi cô đang cưỡi anh, gương mặt ửng hồng, mái tóc dài xõa xuống.

“Em đẹp quá, Tiểu Vũ,” anh gầm gừ, nâng hông nhẹ, phối hợp với cô. Tống Phi Vũ tăng tốc, mỗi lần hạ người đều khiến cô hét lên trong khoái cảm. “Anh… em… sướng quá…” Cô rên rỉ, cao trào ập đến, cô cong người, hét lên tên anh, toàn thân run rẩy. Chu Chính cũng đạt đỉnh, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở nặng nề.

Anh ôm cô, đặt cô nằm xuống, vuốt tóc cô. “Anh sẽ làm em hạnh phúc mãi, Tiểu Vũ,” anh thì thầm. Tống Phi Vũ gật đầu, gục vào ngực anh, lòng ngập tràn niềm vui sau ngày hòa giải với chị.

Bình luận

Để lại bình luận