Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cơn Thịnh Nộ Của Quỷ Dữ Và Vòng Tay Cứu Rỗi
“Tất cả cút ra! Đừng làm cô em sợ!”
Triệu Cường quát đám đàn em lùi lại. Hắn tiến đến gần Ngôn Hi đang run rẩy co rúm dưới đất, ngồi xổm xuống, đưa tay định chạm vào khuôn mặt trắng bệch của cô.
“Cô em, hay là thế này, chỉ cần em ngủ với anh một đêm, anh sẽ bảo bọn nó tha cho em. Bị một người làm sướng hơn là bị cả đám làm chứ nhỉ? Ha ha ha…”
Ngôn Hi kinh tởm và sợ hãi đến mức toàn thân tê liệt. Cô cố gắng lùi lại phía sau, nhưng lưng đã chạm vào bức tường lạnh lẽo đầy rêu mốc. Bàn tay run rẩy của cô lần mò vào túi quần, chạm được vào chiếc điện thoại.
Nhưng chưa kịp bấm số, Triệu Cường đã tinh mắt phát hiện. Hắn giật phắt lấy chiếc điện thoại, cười gằn: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à? Định gọi ai cứu?”
“Chát!” Hắn thẳng tay đập nát chiếc điện thoại xuống nền bê tông. Màn hình vỡ vụn, cũng như tia hy vọng cuối cùng của Ngôn Hi.
“Trả lại cho tôi!” Ngôn Hi khóc nấc lên, tuyệt vọng tột cùng.
Đúng lúc bàn tay dơ bẩn của Triệu Cường sắp chạm vào ngực cô, một tiếng gầm vang lên từ đầu ngõ, mang theo sát khí ngùn ngụt: “Lũ chó chết! Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra!”
Ngôn Hi ngước đôi mắt đẫm lệ lên. Trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tà, một bóng đen cao lớn lao tới như một cơn lốc. Văn Sâm!
Trên tay cậu cầm một cây gậy bóng chày nhặt được ven đường. Khuôn mặt cậu lúc này không còn vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời thường ngày, mà méo mó, dữ tợn như một con ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, hằn lên những tia máu đáng sợ.
“Bốp!”
Không nói lời thứ hai, Văn Sâm vung gậy, đập thẳng vào đầu Triệu Cường. Một tiếng động khô khốc vang lên, gã côn đồ hét lên đau đớn, ôm đầu ngã lăn ra đất, máu tươi rỉ ra qua kẽ tay.
Đám đàn em thấy đại ca bị đánh, sững sờ trong giây lát rồi lập tức hung hăng lao vào: “Thằng ranh con! Mày chán sống rồi à?”
Nhưng chúng đã nhầm. Kẻ chúng đang đối mặt không phải là một sinh viên bình thường, mà là một con thú hoang đang bảo vệ bạn đời của mình. Văn Sâm điên cuồng vung gậy, mỗi cú đánh đều chứa đựng sự phẫn nộ tột cùng.
“Rắc!” Một tên bị gậy đập gãy tay, tiếng xương gãy giòn tan khiến người ta rợn tóc gáy. “Bịch!” Một tên khác bị cú đá của Văn Sâm sút bay vào tường, hộc cả máu mồm.
Văn Sâm không hề phòng thủ, cậu lao vào giữa đám đông, mặc kệ những nắm đấm rơi vào người mình. Cậu chỉ biết đánh, đánh và đánh. Cây gậy bóng chày trong tay cậu vung lên hạ xuống như tử thần gọi tên.
Trong lúc hỗn loạn, một tên rút ra con dao găm, lén lút chém một nhát vào cánh tay trái của Văn Sâm. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả tay áo sơ mi trắng. Nhưng Văn Sâm dường như không biết đau, cậu quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh khiến tên kia sợ hãi đánh rơi cả dao.
Chỉ trong chốc lát, năm sáu gã đàn ông to khỏe đã nằm la liệt dưới đất, rên rỉ thảm thiết. Triệu Cường cố bò dậy định chạy trốn, nhưng Văn Sâm đã bước tới, giơ cao cây gậy dính máu, định giáng đòn kết liễu.
“Tha mạng… đại ca tha mạng…” Hắn quỳ xuống dập đầu lia lịa.
“Văn Sâm!”
Tiếng gọi thất thanh, run rẩy của Ngôn Hi vang lên, kéo lý trí của cậu trở về từ vực thẳm điên loạn. Cánh tay đang giơ cao khựng lại giữa không trung.
“Cút!” Cậu gầm lên một tiếng, ném văng cây gậy đi. Đám côn đồ như được ân xá, dìu nhau chạy bán sống bán chết.
Văn Sâm quay lại, lao đến bên Ngôn Hi. Nhìn cô gái nhỏ đang co ro trong góc, quần áo xộc xệch, nước mắt đầm đìa, trái tim cậu đau như bị ai bóp nát.
“Hi Hi… Hi Hi, chị không sao chứ? Em xin lỗi… em đến muộn…”
Cậu quỳ xuống, ôm chầm lấy cô vào lòng. Cơ thể cậu vẫn còn run lên vì cơn giận chưa tan và nỗi sợ hãi vừa trải qua. Mùi máu tanh hòa lẫn với mùi bạc hà quen thuộc trên người cậu bao trùm lấy Ngôn Hi.
Ngôn Hi òa khóc nức nở, vùi mặt vào ngực cậu, cảm nhận nhịp tim đập điên cuồng của cậu. Sự an toàn và ấm áp từ vòng tay này đã kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.
“Tôi không sao… may mà cậu đến rồi… Văn Sâm…” Cô nức nở, tay bám chặt lấy áo cậu. Chợt tay cô chạm phải thứ gì đó ướt át, dính dính. Cô đưa tay lên nhìn, là máu!
“Văn Sâm! Cậu chảy máu rồi!” Ngôn Hi hoảng hốt nhìn cánh tay đang rỉ máu ướt đẫm của cậu, mặt cô cắt không còn giọt máu.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.” Văn Sâm cười trấn an, nhưng nụ cười ấy méo xệch đi vì đau đớn.
“Không được! Phải đi bệnh viện ngay! Mau lên!” Ngôn Hi luống cuống, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Cô vội vàng cởi chiếc áo khoác của mình ra, run rẩy quấn tạm vào vết thương cho cậu.
Văn Sâm nhìn cô gái đang khóc vì mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt trên má cô, thì thầm: “Đừng khóc, em không chết được đâu. Chỉ cần chị không sao là tốt rồi.”
Nói rồi, cậu dùng cánh tay không bị thương, bế bổng cô lên, bước ra khỏi con ngõ tăm tối, bỏ lại sau lưng những ký ức kinh hoàng.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận