Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Giày vò cả đêm, mặt trời lên cao Tô Mặc Huy mới dậy.
Sáng sớm chim chóc cứng rắn, lớn điểu nằm trong mật huyệt ấm áp càng không kém là bao.
Dương cụ thô to bị động hẹp trơn ướt dây dưa mọi hướng, đường rãnh mẫn cảm được thịt mềm liếʍ láp, mυ”ŧ động như cái miệng nhỏ, Tô Mặc Huy thật sự không nỡ rút ra, mà anh cũng buông thả cho du͙© vọиɠ của mình.
Anh thuận theo tư thế ôm lấy Tô Mông từ phía sau, rút lớn điểu cứng rắn ra cửa huyệt một chút, thịt mềm trong huyệt giống như cảm nhận được nên gấp rút túm lấy xoắn chặt, anh không phụ lại kỳ vọng, lại đẩy đưa tới, lặp lại vài lần như vậy, dưới động tác chậm rãi kɧoáı ©ảʍ bị phóng lớn vô số lần, từng chút từng chút càng đi vào càng không dừng lại được.
Còn Tô Mông bị động tác của người đàn ông lay tỉnh dậy, trong thoáng chốc cô cho rằng vẫn còn là buổi tối.
Còn Tô Mặc Huy vẫn luôn chú ý tới người phụ nữ tất nhiên là sẽ không bỏ qua việc cô đã dậy rồi, giọng anh trầm thấp mềm mỏng ghé vào bên tai Tô Mông “”Chào buổi sáng””
Chào hỏi vô cùng ấm áp, nếu như bỏ qua không nói tới cây thịt phồng lên giữa háng người đàn ông đang ra vào trong huyệt của người phụ nữ.
Kế hoạch của một năm là vào mùa xuân, kế hoạch của một ngày là vào buổi sáng*
*ý nói buổi sáng là thời gian quý báu nhất
Hai người kết thúc một trận lớn chiến ở trên giường thì đã là trưa rồi, sau khi hai người tắm xong đi ra, vẻ mặt Tô Mông vẫn mệt mỏi, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, trong mắt mông lung, còn Tô Mặc huy lại là dáng vẻ sảng khoái tinh thần, khiến Tô Mông hoài nghi anh luyện ma thuật gì đó để thu âm bổ dương.
Tô Mặc Huy đã chọn xong thức ăn bên ngoài trong lúc Tô Mông đi tắm, giờ phút này hai người vừa kịp cùng nhau ăn.
Vì Tô Mông không có tinh thần, hoàn toàn không muốn ăn cơm, tựa lưng mệt mỏi muốn ngủ.
Tô Mặc Huy hơi buồn cười cô ngồi cũng ngủ được, nhưng đã để cô bỏ bữa sáng rồi thì cũng không thể để cô cứ đói bụng được, anh nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay lại với cô, hôn loạn lên mu bàn tay cô “”Mông Mông, dậy, ăn cơm rồi ngủ tiếp””
“”Em không đói, thầy ăn đi””
Tô Mông nói xong thì híp mắt chuẩn bị đứng dậy trở về phòng ngủ bù, vừa rửa mặt xong thì chỉ tỉnh táo một lát, sau khi bàn giao công việc xong, suy nghĩ bắt đầu hỗn độn.
Tô Mặc Huy kéo cô vào lòng, thân mật vuốt hai má của cô “”Không ăn cơm sao được?””
Tô Mông nằm trong ngực anh, tìm tư thế thoải mái dễ chịu mà dựa vào, ngủ càng yên tâm thoải mái hơn “”Em không đói, đang buồn ngủ””
Tô Mặc Huy bưng qua một bát canh gà thanh đạm thơm ngát, dịu dàng dỗ dành “” Ngoan, uống cái này rồi ngủ tiếp””
Tô Mông nghiêng người vùi cả mặt vào sâu trong ngực Tô Mặc Huy để kháng cự, Tô Mặc Huy đành phải dùng hai cánh tay vòng qua cô, một tay bưng bát một tay cầm muỗng, kiên nhẫn thương lượng với Tô Mông “”Vậy tôi đút em ăn, em ngủ là được?””
Lúc này Tô Mông mới thỏa hiệp, tựa trên ngực Tô Mặc Huy hưởng thụ anh đút ăn.
Tô Mặc Huy cũng sẽ kết hợp những món khác đút cho cô vài miếng, nhưng có khi cô nhai nhai rồi lại ngủ thϊếp đi, dáng vẻ mơ màng hoàn toàn không giống Tô tổng oai phong một cõi lúc làm ăn, giống một bạn nhỏ nhà ai để lạc mất hơn.
Sau khi xác nhận Tô Mông đã hấp thụ đủ dinh dưỡng, Tô Mặc Huy mới ôm cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng thả cô xuống, trên trán Tô Mông đang ngủ say rơi xuống một nụ hôn dịu dàng “”Yên tâm ngủ đi””
Tô Mông trở mình ngủ càng yên tâm dễ chịu hơn.
Tô Mặc Huy nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của cô một hồi lâu mới khẽ cười rồi rời đi.
Buổi chiều yên tĩnh, một người ở phòng sách chuyên tâm làm việc, một người ở phòng ngủ an nhàn nghỉ ngơi, cuộc sống bình thường, ấm áp mà hạnh phúc.
Tô Mông dậy lần nữa đã là hoàng hôn, cô tìm hết mấy phòng, tìm được Tô Mặc Huy ở phòng sách, vòng lấy cổ anh từ phía sau, đặt cằm lên vai anh “”Bận gì hả?””
Tô Mặc Huy tự nhiên nghiêng đầu hôn một cái lên mặt cô “”Dậy rồi?””
“”Ừm””
Lúc này Tô Mặc Huy mới vừa xem tài liệu vừa trả lời câu hỏi trước đó của cô, tài liệu đều dửng dưng mở ra, không hề trốn tránh cô, cực kỳ tín nhiệm “”Tôi đang xem hợp đồng của công ty, có vài hạng mục chị tôi không nắm chắc, muốn tôi cho ý kiến””
“”Được rồi, vậy thầy xem trước đi, em xuống lầu cắt một ít trái cây”” Tô Mông cũng không hỏi nhiều đến công việc của anh.
Hồi trước lúc còn đi học cô đã biết nhà anh hẳn là rất giàu có, bởi vì quần áo anh mặc trên người phần lớn đều là hàng hiệu và làm riêng theo yêu cầu.
Với lúc anh đưa cô đến ngôi nhà này, cô càng tăng thêm nhận thức mới về gia thế và năng lực tiền tài của anh.
Nhưng bây giờ cô rất có năng lực, anh rất ưu tú, cô cũng không tệ.
Thời gian trôi qua đâu vào đấy, mỗi ngày Tô Mặc Huy đều kiên trì mang theo những bó hoa khác nhau chờ dưới lầu công ty đón Tô Mông tan làm, điệu bộ theo đuổi làm rất nghiêm túc.
Phần lớn thời gian Tô Mông đều sẽ để anh chờ ở văn phòng, vì tuần này công ty có lượng hạng mục tăng vọt, mỗi ngày đều có công việc bận bịu mãi không xong, khi tan làm đã là rất muộn.
Tô Mặc Huy đương nhiên cũng biết gần đây công ty Tô thị đã thu xếp xong đội ngũ, chuyển giao hạng mục cho công ty của Tô Mông, nhìn Tô Mông mỗi ngày về đến nhà mệt tới mức ngã đầu là có thể ngủ, anh có một loại cảm giác nhấc tảng đá đập lên chân của mình.
Nhưng nhìn lúc này cô gái chuyên tâm làm việc, anh lại biết cô rất vui.
Một ngày của tháng chín, Tô Mông rốt cuộc cũng tạm thời thoát khỏi bận rộn vô tận, cô lại phát hiện một vấn đề lớn “”Thầy, hôm nay đã là mùng 5 tháng 9 rồi, sao thầy còn chưa tới trường lên lớp?””
Tô Mặc Huy bất đắc dĩ cười “”Tôi còn tưởng là em chỉ biết có mỗi công việc thôi, mãi mãi cũng không phát hiện ra được chứ””
Tô Mông có chút chột dạ, cô cũng biết gần đây không để ý tới anh “”Gần đây bận việc đầu óc mê muội quá, thầy còn chưa trả lời vấn đề của em đó””

Bình luận (0)

Để lại bình luận