Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thật đúng là làm người ta ghét mà!
“Kiều Đình là dân thể thao, chỉ sợ không đủ ăn.”
Bá Vân làm bộ muốn đứng dậy, Kiều Đình vừa duỗi tay dìu anh, Lương Nhuận Ái đã nhanh hơn cô một bước, nắm lấy vai Bá Vân, nói nhẹ nhàng, “Tớ giúp cậu.”
Bá Vân nhìn Lương Nhuận Ái, cười một cái, rút tay ra: “Kiều Đình sẽ giúp tớ.”
Anh đưa tay về phía Kiều Đình.
Kiều Đình lập tức nắm lấy bàn tay anh đưa tới, giúp anh ngồi dậy, nâng giường cao lên lần nữa, chỉnh gối cho anh dựa thật thoải mái.
Gai con mắt!
Thật là gai con mắt!
Lương Nhuận Ái lườm Kiều Đình ở góc độ mà Bá Vân không thể nhìn thấy.
Kiều Đình mở hộp cơm ra, đặt trên bàn cạnh mép giường, rút ống hút cắm vào màng bọc ly trà sữa, đưa Bá Vân uống hai ngụm sau đó đưa đũa tre cho anh.
Mì được đưa vào 1 chén lớn và 1 chén nhỏ, nhỏ là Bá Vân, lớn của Kiều Đình, Lương Nhuận Ái nhìn Kiều Đình cầm lấy chén lớn còn to hơn cả mặt mình, cả người choáng váng.
Thật sự… Ăn nhiều như vậy?
Ăn còn nhiều hơn cả con trai?
“Ông chủ nói, đậu phộng, đậu khô và rong biển đều có canxi, anh ăn nhiều một chút.” Kiều Đình vừa nói vừa gắp thịt kho bỏ vào chén anh.
Bá Vân mỉm cười ngăn cô lại: “Anh bị gãy chân không phải tay, anh tự ăn được, em ăn đi.”
Mặc dù Bá Vân nói vậy, nhưng lại gắp cho Kiều Đình cái trứng kho cô thích ăn nhất.
“Dạ. Nhưng bạn cùng lớp của anh, chị ấy thật sự không ăn sao?”
Kiều Đình nhìn Lương Nhuận Ái đứng ở đằng kia, nhìn cô cùng Bá Vân ăn cơm, cảm thấy thật kỳ lạ.
“Nhuận Ái.” Bá Vân ngẩng đầu lên và nói với Lương Nhuận Ái: “Cảm ơn cậu đã tới thăm tớ, bây giờ tớ đã ổn rồi, cậu đi ăn cơm đi.”
Lương Nhuận Ái nhìn Bá Vân, khóe miệng co giật.
“Tớ…Buổi chiều tớ có thể xin nghỉ để chăm sóc cậu ở đây.” Lương Nhuận Ái lấy hết can đảm nói.
“Không cần đâu, tớ có Kiều Đình chăm sóc là được rồi.” Bá Vân cười đến phúc hậu và vô hại.
“Em… Em ấy tuổi còn nhỏ, chắc là không biết cách chăm sóc người bệnh đâu.”
“Không, em ấy đã chăm sóc tớ từ tối qua đến giờ, cực kỳ biết cách.” Bá Vân vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
“Từ ngày hôm qua… từ tối?” Lương Nhuận Ái không thể tin được.
“Đúng.”
Cô gái này… ở bệnh viện qua đêm với Bá Vân?
Khóe mắt Lương Nhuận Ái cũng co giật.
Tên ngốc Bá Vân này, cô đã cho anh một cơ hội tuyệt vời để ở chung với cô, vậy mà anh lại chọn con nhóc hàng xóm xấu xí, có thể thấy được não anh không bình thường, hơn nữa càng không biết cô gái nào là lựa chọn tốt nhất.
Đồ ngốc này, cô không thèm!
Lương Nhuận Ái không cam lòng liếc mắt nhìn Kiều Đình, xoay người dứt khoát, bước thẳng khỏi phòng bệnh.
Kiều Đình chớp mắt khó hiểu.
“Có phải chị ấy vừa mới liếc em hay không?” Kiều Đình hy vọng mình đã sai.
“Đúng vậy.” Bá Vân lấy trân châu trà sữa, uống một ngụm. “Cậu ta là tình địch của em.”
Quả trứng kho trong miệng Kiều Đình rơi xuống.

Trứng kho lăn trên bàn, Bá Vân nhanh tay, chụp lấy nó khi nó lăn xuống đệm giường, đặt nó trở lại chén.
Giọng Bá Vân bình thản, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi, nhưng Kiều Đình nghe từ ngực mình dấy lên sóng lớn mãnh liệt.
“Tình, tình địch?” Kiều Đình sững sờ với đôi mắt tròn.
Tình địch là như vậy sao?
Điều này… Tình địch muốn đoạt lấy Bá Vân khỏi tay cô sao?
Lần đầu tiên cô phát hiện giữa mình và Bá Vân có người thứ ba xen vào.

Bình luận

Để lại bình luận