Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tình Yêu Trong Hang Động

Vãn Phong chạy như điên trong đêm tuyết. Nàng không tin anh ta ngốc đến mức lên núi, nhưng chân nàng cứ tự động đi. Nàng không tìm ở đường lớn. Nàng chạy thẳng đến cái hang động bí mật.

Cửa hang tối om, lạnh lẽo. Nàng run rẩy, bật đèn pin, rọi vào trong.

Và nàng nhìn thấy anh.

Anh ta ngồi co ro trong góc hang, trên chính tảng đá nơi hai người đã từng quấn lấy nhau. Anh ta không mặc áo bông, chỉ có chiếc áo sơ mi mỏng dính. Tuyết bám đầy trên tóc, trên vai. Anh ta run lên từng cơn, nhưng không rời đi.

Anh ta đang đợi. Đợi nàng đến tìm.

“Anh…” Vãn Phong khàn giọng.

Tiêu Cảnh Duệ ngẩng lên. Khuôn mặt anh ta tái nhợt vì lạnh, nhưng đôi mắt, khi thấy nàng, lại bừng sáng.

“Anh biết… em sẽ đến.” Giọng anh ta run rẩy.

“Anh điên rồi! Anh muốn chết cóng à?” Nàng lao tới, vừa khóc vừa đấm anh ta. “Sao anh không về nhà anh? Sao anh không đi đi? Anh ở đây làm gì?!”

“Anh đi rồi, em sẽ khóc.” Anh ta bắt lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, đưa lên miệng hà hơi.

“Tôi không khóc vì anh!” Nàng cố vùng vẫy, nhưng hơi ấm từ tay anh ta làm nàng không nỡ.

“Anh là Tiêu Cảnh Duệ.” Anh ta nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói chân thành đến tàn nhẫn. “Và anh cũng là Đại Sơn. Cả hai đều yêu em. Em có thể ghét Tiêu Cảnh Duệ, nhưng xin em… đừng bỏ rơi Đại Sơn.”

Anh ta kéo nàng vào lòng, dùng thân nhiệt còn sót lại của mình sưởi ấm cho nàng. “Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn ở bên em. Anh không còn cách nào khác.”

Vãn Phong gục đầu vào ngực anh ta, tiếng khóc vỡ òa. “Anh là đồ ngốc… đồ ngốc…”

Nàng không biết mình đang mắng ai nữa.

“Phải,” anh ta siết chặt nàng. “Anh là thằng ngốc của em.”

Anh ta cúi xuống, hôn nàng. Nụ hôn này không phải sự chiếm đoạt của TCD, cũng không phải sự ngây ngô của Đại Sơn. Nó là sự hòa quyện của cả hai, tuyệt vọng, đam mê, và đầy yêu thương.

Trong hang động tối tăm, lạnh lẽo, hai cơ thể lại quấn lấy nhau. Lần này, không phải là dục vọng, mà là sự tha thứ, là sự kết nối không thể tách rời. Nàng cởi áo mình, dùng da thịt sưởi ấm cho anh ta, và anh ta, dùng tất cả sức lực, lấp đầy nàng, như thể muốn cả hai hòa làm một, để không bao giờ lạc mất nhau nữa.

Cách đó không xa, sau một lùm cây, hai cái bóng run rẩy.

“Làm… làm sao bây giờ?” Bà Hoa Như run giọng, không biết vì lạnh hay vì sốc.

Ông Đại Thụ kéo vợ lùi lại. “Kệ… kệ chúng nó đi. Về thôi. Lạnh quá.”

Ông bà đã đi theo con gái, và đã chứng kiến tất cả. Họ không thấy rõ, nhưng họ nghe thấy. Tiếng rên rỉ, tiếng da thịt, tiếng khóc nấc… Họ biết, con gái họ, thực sự… mất rồi.

Bình luận

Để lại bình luận