Chương 65

Khương Dạng dưới trò đùa như vậy, hoàn toàn không có cơ hội vùng vẫy.

Theo một tiếng nức nở.

Cô lại ngã xuống trên bước chân của Hạ Tây Chấp, thân thể mềm nhũn, hoàn toàn ngã vào trong ngực người đàn ông.

Cũng chỉ có tiểu huyệt ẩm ướt, còn đang dùng sức co rút mút vào, chất lỏng róc rách làm ướt quần người đàn ông.

“A Chấp, nhẹ chút…. Xin anh…”

“A… Hức hức… Lại muốn… Hức hức… Nữa…”

“Đừng… Không, không…Hức hức…”

Cuối cùng…

Khương Dạng ngã vào trong ngực người đàn ông, hai tay yếu ớt ôm lấy cổ anh, nằm ở trên vai anh, nhỏ giọng khóc nức nở.

Hàng mi thanh mảnh đã lấm tấm nước mắt, cứ run run nhắm chặt lại.

Khương Dạng thậm chí không phân biệt được, buổi tối hôm nay rốt cuộc cô cao trào bao nhiêu lần.

Cũng càng không biết.

Bao nhiêu ánh mắt của mọi người đã bị thu hút bởi sự xuất hiện của chiếc xe màu đen lắc lư trong bãi đậu xe.

“A Dạng…”

Hạ Tây Chấp lại một lần nữa cao trào, hai tay ôm chặt Khương Dạng hoàn toàn ngất đi, những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi trên trán cô.

Sau khi dục vọng đen tối rút đi, đôi mắt của người đàn ông trở nên dịu dàng và quyến rũ.

Sau khi bắn ra, côn thịt trở nên mềm nhũn và trượt ra khỏi tiểu huyệt sưng tấy.

Cùng nhau chảy ra từng sợi từng sợi từng sợi tinh dịch sền sệt quá mức tan chảy, nhuộm đỏ hai chân trắng như tuyết.

Hạ Tây Chấp nhẹ nhàng sắp xếp lại váy của Khương Dạng.

Trước khi thả cô ra, anh hôn lên khóe môi cô lần cuối.

“A Dạng, em có thích anh không? Cho dù chỉ là… Một chút? ”

Giống như ….

Từ khi Khương Dạng nói câu kia, hai chữ này vẫn quanh quẩn trong đầu Hạ Tây Chấp.

Trong đầu dường như có một âm thanh không ngừng nói với anh: “Người Khương Dạng thích đó là anh”

Ánh mắt Khương Dạng nhìn anh…

Dáng vẻ Khương dạng chủ động hôn anh…

Tất cả đều này chứng minh suy đoán của Hạ Tây Chấp.

Kể từ sau khi ly hôn, Khương Dạng rất ít khi nhìn anh, lộ ra ánh mắt hoảng hốt như nhìn người khác.

Nhưng mà…

Lý trí của Hạ Tây Chấp khiến anh không cách nào tin tưởng chuyện này.

Sự tồn tại của người đàn ông đó chưa bao giờ biến mất.

Khương Dạng thậm chí còn nộp đơn ly hôn vì “anh ta”.

Khương Dạng như vậy, làm sao có thể… Thích “anh ta” chứ?!

Kể từ sau lần điên cuồng làm tình trong bãi đậu xe kia, Khương Dạng dường như đã thật sự tức giận.

Dù sao tự làm trên giường ngất đi, cùng ở bên ngoài bị làm ngất đi, hoàn toàn là hai tình huống khác nhau.

Họ đã có một cuộc chiến tranh lạnh trong ba ngày.

Cái gọi là chiến tranh lạnh thật ra cũng là Khương Dạng đơn phương tức giận.

Cô cho phép Hạ Tây Chấp ở trong nhà của mình, nhưng cấm anh vào phòng cô

Cô sẽ ăn những bữa ăn do Hạ Tây Chấp chuẩn bị, nhưng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với anh một lời nào

Những điều nhỏ nhặt tương tự, có rất nhiều, rất nhiều nữa.

Hạ Tây Chấp hoảng sợ.

Kế hoạch theo đuổi vợ yêu ban đầu hoàn toàn vô dụng dưới chiến tranh lạnh của Khương Dạng

Anh có thể biểu diễn một trăm loại biện pháp tấn công giành chiến thắng, nhưng ở trước mặt Khương Dạng, tay chân luống cuống, quân lính tan rã.

May mắn thay…

Khương Dạng vẫn nhận bóng bay anh tặng

Khương Dạng buộc bóng bay vào đèn sàn trong phòng khách.

Bất kể là ở trong phòng khách, hay là ở phòng bếp, hoặc là khi bước ra khỏi phòng tắm, đều sẽ nhìn thấy một thấy một chuỗi bóng bay nhiều màu sắc lơ lửng trong không trung.

Nhưng đó chỉ là ba ngày.

Quả bóng bắt đầu bay hơi từng chút một và trở nên xẹp xuống.

Người đàn ông rất lo lắng về điều này, nhưng không thể làm gì được.

Anh thậm chí còn nghĩ đến việc mua một quả bóng mới để thay thế.

Nhưng nghĩ đến, Khương Dạng từng nói cô không muốn nhận món quà tương tự lần thứ hai, cho nên anh đã bỏ qua.

Đợi đến ngày thứ năm.

Quả bóng không thể bay nổi nữa, rơi xuống đất, trở thành một quả bóng nhàu nát.

Khương Dạng đi dép bông, ngồi xổm ở một bên nhìn hồi lâu, sau đó yên lặng thu dọn, ném bóng bay trút giận vào thùng rác.

Tại thời điểm này.

Hạ Tây Chấp so với Khương Dạng biểu hiện còn khó chịu hơn.

Người đàn ông cao lớn theo sát phía sau cô, nhìn chằm chằm vào thùng rác hồi lâu.

Khương Dạng đứng bên cạnh anh, trầm mặc một hồi, chậm rãi nói

“Điều quan trọng nhất của một món quà không phải là nó có giá trị như thế nào, cũng không phải là nó có thể giữ được bao lâu.”

“Mà là tấm lòng của người tặng quà, cùng với tâm trạng vui vẻ khi nhận được quà.”

“A Chấp, mặc dù em đã ném bóng bay đi, nhưng em sẽ nhớ mãi ”

Khương Dạng nói xong, cũng không đợi Hạ Tây Chấp phản ứng, chậm rãi đi về sofa độc quyền của cô, thoải mái cuộn tròn.

Nhưng Hạ Tây Chấp đóng băng tại chỗ.

Em sẽ… Nhớ mãi.

Lần trước, khi anh không cẩn thận làm hỏng cái gối ôm yêu thích của Khương Dạng, Khương Dạng cũng dùng giọng điệu giống như vừa rồi, nói: “Vậy thì sao chứ? Em sẽ nhớ mãi” ……

Bình luận

Để lại bình luận