Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bàn tay to lớn của hắn từ tốn luồn lách vào bên trong lớp áo mỏng manh của cô, chậm rãi sờ soạng phần da thịt mịn màng, mềm mại như tan chảy. Từ vòng eo thon nhỏ hướng dần lên tấm lưng trần nuột nà, từng nơi mà hắn lướt qua đều mang theo ngọn lửa dục vọng cháy bỏng mãnh liệt.

“Ưm…” Lục Hiểu Dư kinh hãi đến mức rùng mình cả người, cô vội vàng chống tay đẩy mạnh bàn tay không yên phận của người đàn ông kia ra khỏi áo mình. Lồng ngực cô đập rộn ràng không ngừng nghỉ, cô mơ hồ lên tiếng nhắc nhở hắn: “Anh đừng có giở cái thói cà chớn đó ra nữa. Tôi còn phải đi nấu cơm đấy.”

“Ăn cơm xong rồi thì có thể ăn luôn cả em được không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Lục Hiểu Dư im lặng không nói gì, cô thẳng người ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo của mình. Cô chăm chú nhìn hắn, cảm thấy hận ý mà cô từng chất chứa đối với hắn trước đây dường như đã không còn lại bao nhiêu nữa rồi. Nhưng không phải vì thế mà cô có thể buông thả bản thân mình để cho hắn muốn làm gì thì làm được.

“Nếu anh không thể cư xử đàng hoàng được thì cút đi, đừng có ở đây mà ăn nói hàm hồ nữa.” Giọng cô lạnh lùng.

Tống Ngụy bật cười thành tiếng vài cái, rồi lại nhún vai tỏ vẻ đồng thuận: “Được rồi, được rồi, tất cả đều nghe theo ý của em hết.”

Căn phòng trong phút chốc lại rơi vào sự im lặng đến ngột ngạt. Không ai nói với ai thêm câu nào nữa. Lục Hiểu Dư đem đống đồ vừa mua vào trong bếp sắp xếp lại, còn hắn thì vẫn ngồi yên một chỗ không hề thay đổi. Cô còn chưa kịp nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, thì đã thấy cô gái nhỏ hùng hổ đi ra ngoài.

“Anh mua cái thứ này về đây để làm gì hả?” Cô tức giận hỏi.

Người đàn ông vờ vịt tỏ ra không hiểu, hắn hỏi vặn lại cô: “Cái gì là cái gì cơ chứ?”

Lục Hiểu Dư tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, cô ném thẳng hộp quần lót nam mới tinh vào mặt hắn: “Anh đang cố tình ghẹo gan tôi đấy à?”

Tống Ngụy dễ dàng chụp lấy hộp quần lót kia, bạc môi hắn không khỏi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ tôi cứ mặc đi mặc lại cái quần cũ này mãi được hay sao?”

“Cái mặt của anh càng lúc càng dày hơn rồi đấy.” Cô mỉa mai.

“Em khen vừa thôi chứ, khen nhiều quá tôi lại ngại đấy.” Hắn đáp lại tỉnh bơ.

Lục Hiểu Dư cũng không thèm phí lời nói thêm với hắn nữa, bởi vì có nói thêm cũng chỉ tổ rước thêm bực tức vào người mà thôi. Cô quay người đi vào trong bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nhìn vào túi rau củ quả vẫn còn nằm yên trên bàn bếp, cô không mặn không nhạt nói vọng ra ngoài:

“Anh còn ngồi ì ở đó làm gì nữa? Phải làm thì mới có ăn chứ, mau lại đây phụ tôi nhặt rau đi.”

Người đàn ông nhét chiếc điện thoại vào trong túi quần, hắn đứng dậy đi về phía gian bếp nhỏ. Thấy cô đang đổ bột mì ra một cái bát lớn, hắn liền hỏi: “Không phải là định nấu cơm hay sao?”

“Hôm nay nấu mì, ăn hay không thì tùy anh thôi.” Cô đổ nước vào trong bát bột, rồi hếch cằm ra hiệu lệnh: “Anh đi gọt vỏ rau củ với nhặt rau giúp tôi đi.”

Tống Ngụy nhìn vào mớ rau củ quả tươi ngon đang nằm trên kệ bếp, hắn trầm ngâm nhìn chúng hồi lâu. Ba mươi năm cuộc đời hắn sống trong cảnh cơm bưng nước rót tận miệng, đến cả một cái chạm tay vào việc bếp núc cũng chưa hề có lấy một lần. Bây giờ lại bảo hắn đi gọt vỏ rau củ với nhặt rau, hắn thật sự không biết phải làm như thế nào cả.

Lục Hiểu Dư cầm đôi đũa lên trộn đều bột mì với nước, cô vừa liếc mắt nhìn sang hắn đã vội tá hỏa buông đũa xuống.

“Anh đang làm cái gì vậy hả?” Cô vội giật lấy con dao phay đang nằm trên tay hắn, gương mặt không khỏi lộ rõ vẻ thất kinh: “Đừng nói với tôi là anh định dùng nó để gọt vỏ rau củ đấy nhé?”

“Ờ thì… không dùng được hay sao?” Hắn ngơ ngác hỏi lại.

“Củ cải thì bé tí mà con dao thì to tổ bố như thế này mà anh còn hỏi như thật vậy sao? Đến cả tôi còn chẳng dám dùng nó nữa là.” Lục Hiểu Dư mang con dao phay trả về chỗ cũ, tiện thể lấy một con dao bào nhỏ đưa cho hắn: “Anh dùng cái này mà gọt vỏ đi.”

Rồi cô lại thấy hắn trông không giống như người biết cách sử dụng mấy loại dụng cụ nhà bếp này cho lắm, cô đành thở dài một hơi não nề rồi lấy lại con dao bào từ tay hắn. Cô kỹ càng chỉ dẫn cho hắn từng bước một:

“Cái này thì ngược xuôi gì cũng đều dùng được hết, còn rau củ thì anh cứ cầm chắc như thế này này. Rồi cứ thế mà róc một đường thẳng rồi lại thêm một đường nữa.” Cô nói thêm: “Củ nào lớn thì cứ mạnh dạn mà gọt, còn củ nào nhỏ thì phải cẩn thận một tí. Lỡ có bị đứt tay thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Cô đặt con dao bào vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nhả ra hai chữ “làm đi”. Rồi như chợt nhớ ra thêm điều gì đó, cô liền cầm lấy cây bắp cải trên tay.

Cô tiếp tục màn giảng dạy của mình: “Còn rau thì anh chỉ cần nhặt bỏ phần lá già úa như thế này thôi, một lát nữa tôi sẽ thái sau.”

Tống Ngụy chăm chú nhìn theo từng thao tác của cô, hắn cũng cố gắng tiếp thu chút kiến thức nhỏ nhặt này vào đầu. Bộ dạng tập trung chỉ dẫn từng li từng tí một của cô làm cho viền môi hắn không khỏi giương cao lên thành một nụ cười ấm áp. Quả nhiên là giao diện này rất vừa mắt hắn, trông rất giống với hình ảnh một người vợ hiền, dâu thảo trong gia đình.

“Anh nhìn cái gì hả? Còn không mau làm đi?” Cô gắt giọng.

“Suốt ngày cứ hằn học rồi lại hung dữ với tôi. Chẳng khác nào mấy mụ vợ đanh đá chua ngoa ngoài chợ cả.” Hắn lẩm bẩm.

Mi tâm cô khẽ nhíu lại, giọng nói lạnh lùng: “Sốt cao làm cho đầu óc anh bị úng nước rồi hay sao vậy?”

Hắn nhướng mày đáp trả: “Đã có ai là người bình thường khi yêu bao giờ chưa?”

“Anh!” Lục Hiểu Dư cứng họng không thể nói nên lời, cơ mặt cô thậm chí còn giật giật vài cái theo câu nói sến súa không chịu được kia của hắn.

Rốt cuộc là hắn đã điên đến mức độ nào rồi vậy? Cô có nên gửi hắn đến bệnh viện tâm thần để điều trị hay không?

Không muốn đôi co với hắn thêm nữa, cô tập trung vào công việc nhào bột của mình. Cô nhào nặn đến khi khối bột vừa tới độ dẻo mịn thì liền để cho nó nghỉ khoảng 30 phút. Nhìn thấy người đàn ông đến giờ vẫn còn đang cặm cụi gọt vỏ mấy củ khoai tây bé tí, cô chỉ đành lắc đầu ngao ngán:

“Thôi để tôi tự làm cho, anh đi ra bóc hành giúp tôi đi.”

Người đàn ông tỏ vẻ không chịu thua, hắn trầm giọng nói: “Em đang chê tôi gọt vỏ không được hay sao?”

“Còn phải đợi tôi chê nữa thì anh mới chịu à?” Cô giật lấy con dao bào trong tay hắn: “Đúng là chẳng nhờ vả được cái tích sự gì cả.”

“Em chê trách cái gì chứ, về sau tôi học cách gọt lại là được chứ gì nữa.” Hắn rửa tay sạch sẽ, rồi dùng đôi bàn tay còn đang dính nước vẫy thẳng vào người cô: “Từ đây cho tới lúc em chịu gật đầu làm dâu nhà họ Tống, thì ông đây sẽ ngày ngày bào củ nhặt rau cho em nấu nướng.”

“Anh đi mà tìm người khác về làm vợ đi, cái phúc phần đó ba đời nhà tôi cũng gánh không nổi đâu.” Cô lạnh giọng đáp trả.

“Nhưng mà thằng em trai của tôi nó chỉ cứng lên được với mỗi mình em thôi.” Hắn nói tỉnh bơ.

“Nếu anh còn nói thêm câu nào nữa thì tôi sẽ tống cổ anh ra ngoài ngay lập tức đấy.” Khốn kiếp, cái tên khốn nạn này!

Thấy gương mặt cô ửng đỏ lên như trái gấc chín, người đàn ông mới hài lòng cong môi cười. Việc trêu chọc cô gái nhỏ này vẫn luôn là một thứ gì đó có sức thôi thúc mạnh mẽ đối với tâm trí hắn. Chỉ cần nhìn thấy được gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận của cô, hắn liền cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận