Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mặt anh đen như đáy nồi, lạnh lùng nói: “Tra cho tôi cô ấy đang ở đâu.”

“Vâng.”

Không đến hai phút, Từ Ứng một lần nữa tiền vào, trong tay cung kính đưa máy tính bảng qua.

“Đây là vị trí điện thoại của cô Khương, ở ngoài biển cảng Hồ Thị.”

“Ngoài biển?” Anh không khỏi bật cười, vỗ ghế đứng dậy, “Cánh nên cắt rồi, bắt cô ấy trở về.”

Không nói thêm lời nào, không có biểu cảm nào, Từ Ứng rất hiểu hiện tại anh đang như thế nào, cô Khương sắp xong đời rồi, ham muốn của anh sẽ khiến cô ấy không xong rồi.

Dựa vào thùng hàng mệt mỏi, trời đã hửng sáng, cảm đêm cô không dám chợp mắt, con thuyền vẫn đang đi trên biển mênh mông, mặt trời từ mặt biển mọc lên, vô cùng chói mắt.

Cô ôm lấy hai đùi, vùi mặt vào chân, sáng sớm hơi lạnh.

Khương Nghị lấy từ trong túi xách một chiếc áo khoác lớn, khoác lên người cô, “Chị, chị, chị đói, đói không?”

Cô không muốn nói chuyện, cũng không di chuyển.

Cậu lo lắng hỏi lại, bị cô đáp lại một câu giận dữ, “Im miệng! Chị thực sự rất buồn ngủ.”

“Ồ….”

Nhắm mắt lại, não không ngừng suy nghĩ, mệt mỏi muốn chảy nước mắt, không biết qua bao lâu cô đã ngủ thiếp đi.

Bên tai cô có tiếng ầm ầm, chắc là do thuyền bóp còi, cô không quan tâm, nhưng tiếng kêu càng lúc càng lớn, gió thổi mạnh khiến tóc cô trở nên hỗn loạn.

Khương Nghị bị đánh thức trước, ngẩn đầu lên nhìn phát ra trên đầu vậy mà có một chiếc trực thăng màu đen.

“Chị….chị, chị!” Cậu hoảng hốt nắm lấy cánh tay cô đánh thức, “Ta, chúng ta trước tiên tiến vào cabin!”

Khương Hân mệt mỏi mở mắt ram tiếng gió thổi làm cô hoàn toàn tỉnh táo, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Làm sao lại có trực thăng!”

Thuyền trường cũng giảm bớt tốc độ, sợ hãi với chiếc trực thăng này.

Khương Hân chuẩn bị cầm balo lên tiến vào cabin, trực thăng lại từ từ hạ độ cao, tiếng quạt gió cực kì chói tai, cô ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, thấy ngay người đàn ông bên cạnh cửa, nửa ngồi xổm đang cầm súng nhắm thẳng vào cô.

“Tôi…mẹ nó.”

Cô ném balo ra, liều mạng kéo Khương Nghị chạy vào trong, viên đạn đột nhiên bắn xuống, cô chạy từng bước về phía trước mà trốn, viên đạn trùng trùng điệp điệp bắn ở trên sàn sắt, phát ra âm thanh chói tai.

Không ổn, đây đúng là nhắm tới cô.

Phó Hựu.

“Con mẹ nó!” Cô không nhịn được nữa chửi tục, không đợi Khương Nghị nói chuyện cô liền kéo cậu chạy lên lầu hai của khoang thuyền, “Đi gặp thuyền trưởng, ở đây nhất định phải cố một chiếc thuyền cứu hộ và bình dưỡng khí dự bị, cho dù có nhảy xuống biển cũng không thể để bị bắt được.”

Cậu run run môi, càng siết chặt tay cô hơn, đến góc cầu thang liền thấy bình dưỡng khí treo trên lan can sắt.

“Chị!”

“Ông chỉ, bọn họ đã ra ngoài.”

Phó Hựu đan chéo đôi chân dài, ung dung nhìn hai người đang chạy trốn phía dưới, anh cười nhạo vương tay, “Đưa súng cho tôi.”

Anh phải tự tay đánh gãy chân cô.

Bóng hình người phía dưới đang chạy nhảy xung quanh như một chú thỏ, trông thật nực cười.

Giơ cây súng dài trên tay lên, và nhắm tầm mắt vào một con mèo hoang, cái chân có thể đi được kia, đừng mong giữ được.

‘Bùm! ‘

Anh ta không chút xê dịch bởi phản lực gây ả.

Trong vòng chưa đầy một giây, viên đạn xuyên qua không khí, bắn trúng bắp chân của cô.

Cơn đau đột ngột xâm lấn khiến chân cô mềm nhũn ngã xuống đất, sau đó, trên bắp chân cô một cơn đau rát, cô không chịu nổi co quắp chân lại, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

“Chị!” Khương Nghị ném bình dưỡng khí trên lưng xuống, kinh hãi kéo cô lên.

“Đừng……”

‘bùm! ‘ Lại một phát súng.

“A!” Cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn một viên đạn nữa bắn vào bắp chân, máu thịt gớm ghiếc hiện ra, máu vẫn không ngừng chảy, cô đau đớn khiến cả gương mặt nhíu lại, sẽ không bất ngờ vào một giây sau cô sẽ bị đau ngất đi.

“Đau quá ……A……”

“Chị!” Cậu dùng thân thể che cô lại, hai tay vừa run vừa ôm cô, đôi môi tái nhợt run rẩy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận