Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Không ngờ còn phải tham gia vào chuyện tranh giành tài sản phiền phức này.
Nghiêm Kỷ cảm thấy phiền toái.
Khi nghe thấy giọng Lâm Thi Vũ, trái tim xao động không yên của Mộc Trạch Tê bình tĩnh lại.
Vì chuyện có liên quan đến nhiệm vụ bí mật xây dựng ở nhà Lâm Thi Vũ năm đó nên Nghiêm Kỷ không nói thêm gì nhiều. Chỉ nói sơ qua tình hình một lần, còn bảo phải đến chỗ Lâm Thi Vũ.
Mộc Trạch Tê nghe xong liền biết là kịch bản đang diễn ra, cô cũng không nói gì thêm.
Nghiêm Kỷ im lặng.
Một khi liên quan đến chuyện giữa mình và Lâm Thi Vũ, Mộc Trạch Tê thật sự không muốn hỏi.
Cũng không phải không thừa nhận quan hệ giữa hai người, cô không có tư cách gì đi hỏi mà cô không hỏi thì chắc anh cũng có thể hiểu được.
Nhưng ngay cả với tính tò mò giữa mọi người với nhau, cô cũng không hỏi tình hình cơ bản của Lâm Thi Vũ.
Không phải cô không tò mò mà là một kiểu né tránh im lặng.
Người cô tránh xa không chỉ có bản thân mình mà còn tất cả những chuyện giữa mình và Lâm Thi Vũ.
Vẻ mặt Nghiêm Kỷ không thấy rõ, hôn lên môi Mộc Trạch Tê một cái: “Tình hình rất phức tạp, tôi sẽ cố gắng về sớm. Cậu ngoan ngoãn ở nhà, có muốn gì thì nói với bác Trần hoặc thím Lý.”
Mộc Trạch Tê mím môi nói: “Tối nay tớ phải đến lớp múa.”
“Được. Để bác Trần đưa đón, chờ tôi trở về.”
“Ừm…”
“Có cần tôi tắm cho cậu không?”
Nếu để anh tắm chắc sẽ chậm trễ mất, Mộc Trạch Tê từ chối, nói lát nữa mình tự tắm, bảo anh mau đi đi.
Nghiêm Kỷ vào phòng tắm giải quyết dục vọng còn lại, sau đó nhanh chóng tắm rửa.
Sau khi dính lấy Mộc Trạch Tê hôn hít một lúc mới vội vàng ra ngoài.
Nghiêm Kỷ đi rồi, căn phòng trở nên trống trải, Mộc Trạch Tê nằm trên chiếc giường đầy mùi hương của hai người, trong chăn còn chút nhiệt độ cơ thể Nghiêm Kỷ, nhưng cũng sắp lạnh rồi.
Trong lòng Mộc Trạch Tê mất mát và cay đắng mập mờ.
Giống như lúc nhỏ Mộc Trạch Tê đến công viên chơi, ngồi đu quay ngựa rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nhưng luôn sầu lo có phải sắp hết thời gian rồi hay không.
Dù vẫn chưa thỏa mãn, đến giờ đu quay ngựa vẫn phải dừng lại.
Lúc đó Mộc Trạch Tê luôn hi vọng mình có một vòng đu quay ngựa của riêng mình thì tốt rồi, không phải lo lắng những điều này nữa.
Bây giờ Mộc Trạch Tê cũng có cảm giác đó.

Nghiêm Kỷ đã tới nhà họ Lâm, bên đó thật sự rối tung cả lên. Anh đưa Lâm Thi Vũ đang nức nở nghẹn ngào đến bệnh viện, dùng danh nghĩa nhà họ Nghiêm để tìm viện trưởng, hỏi thăm tình hình của Lâm Kim Tiêu.
Chỉ cần Lâm Kim Tiêu không chìm trong hôn mê hay mất mạng thì lần ầm ĩ này cũng không gây ra sóng gió lớn, cuối cùng chỉ là một màn kịch đáng cười thôi.
Đợi đến tối, Nghiêm Kỷ gấp rút xem thời gian, xác định lớp học múa đã tan học, anh bèn gọi điện cho Mộc Trạch Tê…
Mộc Trạch Tê căn bản không đến lớp học múa. Sau khi xuống xe, cô cảm ơn bác Trần rồi tới trung tâm thương mại, đang định vào thang máy tới lớp học múa thì tình cờ gặp người mẹ đang buồn bã của La Nam Nam.
Tất nhiên Mộc Trạch Tê bước tới chào hỏi, nhân tiện hỏi thăm tình hình của La Nam Nam. Cô vừa hỏi xong, mẹ La lập tức suy sụp. Mộc Trạch Tê hốt hoảng, vội vàng đỡ mẹ La đến lớn sảnh ngồi để bà bình tĩnh lại.
Cô đưa khăn giấy, an ủi bà.
Mẹ La khóc lóc kể lể, hối hận nói mình không tốt, trước đây không nên ép La Nam Nam vất vả học hành, bây giờ tinh thần của La Nam Nam thất thường, thường xuyên nói năng lung tung, mắng chửi người khác.
Mộc Trạch Tê sững sờ. Tinh thần thất thường? Nói năng lung tung? Cô suy đoán chắc hẳn La Nam Nam lại mắng hệ thống chó chết gì đó rồi. Nhưng cô vẫn lo lắng cho bạn mình nên không tới lớp học nữa, vội vàng đi theo mẹ La tới bệnh viện thăm La Nam Nam.
Mộc Trạch Tê vừa tới cửa đã nghe La Nam Nam ở bên trong giận dữ gào thét: “Hiệu ứng Domino quỷ quái gì chứ? Hả? Thế nào là cốt truyện ban đầu? Ban đầu con khỉ? Cái đồ AI đần độn này, mày nói xem, lại kiểm tra không ra à. Cốt truyện rối tung? Nhưng nội dung vẫn luôn theo đúng trình tự mà!”
“Nhân vật tự thức tỉnh? Gì mà nhân vật thức tỉnh? Ai cũng là người, lẽ nào không thể có ý thức của riêng mình sao?”
“Chỉ biết gào khóc kêu la, hệ thống chó nhà mày, làm tao đau đầu ngủ không yên, mày được lợi gì chứ? Ngày nào mày cũng cảnh cáo như vậy, tiêu tốn năng lượng của tao, bây giờ ngay cả mẹ tao cũng tưởng tao sống không còn bao lâu nữa rồi!”
“Cái gì? Mày muốn xóa bỏ tao hả? Hệ thống chó chết này, mày nên nhớ chúng ta không phải một thể cộng sinh! Mà là quan hệ chủ nhân và thể ký sinh, mày mượn cơ thể tao để trú tạm, mày mới là khách!”
Mấy câu sau cực kỳ “giang hồ chợ búa”.
Mộc Trạch Tê chỉ mới nghe đến câu muốn xóa bỏ La Nam Nam, cô đã cảm thấy như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương, nặng người đến mức không sao thở nổi, ép cho cô cảm thấy khó thở. Cô lập tức mạnh tay đẩy cửa ra và gọi: “Nam Nam!”
La Nam Nam đứng trên giường chống nạnh, vươn ngón tay chỉ trỏ lung tung, không khác gì mấy đứa con gái thôn quê cãi nhau chuyên nghiệp. Đôi mắt đen quầng của cô ấy cụp xuống, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bời.
La Nam Nam thấy Mộc Trạch Tê thì lên tiếng chào hỏi, vẫy cô lại gần: “Tê ơi ~ mau đến đây, cậu lại phải xem tình tiết rồi. Tớ đã viết hết tất cả nội dung ra đây, lát nữa chúng ta bàn xem nên làm sao để thương tổn thấp nhất…”
La Nam Nam chưa kịp dứt câu đã trợn mắt, té rầm một phát xuống giường.
“Nam Nam? Nam Nam?” Mộc Trạch Tê sợ hết hồn, vội vàng ấn nút gọi ở đầu giường: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
“Nam Nam! Nam Nam!” Cô không dám tự tiện chạm vào cơ thể La Nam Nam, phải đợi bác sĩ chuyên môn đến cứu chữa, chỉ dám gọi tên cô ấy, xác nhận ý thức của đối phương còn tỉnh táo hay không.

Bình luận (0)

Để lại bình luận