Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Chăm Sóc Dịu Dàng Và Đêm Đầu Tiên Chung Nhà
Tại bệnh viện, sau khi được bác sĩ xử lý vết thương và băng bó cẩn thận, Văn Sâm ngồi trên giường bệnh, nhìn Ngôn Hi đang loay hoay lấy thuốc. Cánh tay trái của cậu quấn băng trắng toát, nổi bật trên nền áo sơ mi đen dính bụi bẩn.
“Bác sĩ nói không được để nước dính vào vết thương, phải thay thuốc hàng ngày, kiêng vận động mạnh…” Ngôn Hi lẩm bẩm đọc lại tờ dặn dò, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại vì lo lắng.
Văn Sâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến tan chảy. Cậu thích cảm giác được cô quan tâm, lo lắng như thế này. Nó khiến cậu cảm thấy vết thương này cũng đáng giá.
“Chị Ngôn Hi, chị đừng nhăn mặt nữa, mau già đấy. Em khỏe như trâu ấy mà, mấy vết xước này nhằm nhò gì.” Cậu đưa tay lành lặn ra, định vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán cô.
Ngôn Hi gạt tay cậu ra, nghiêm giọng: “Đừng có chủ quan! Vết dao sâu lắm đấy, may mà không trúng gân. Cậu mà còn đùa cợt nữa là tôi mặc kệ đấy.”
“Chị nỡ mặc kệ em sao?” Văn Sâm làm bộ mặt cún con tội nghiệp, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn cô. “Em vì cứu chị mà bị thương, giờ tay đau thế này, về nhà ai nấu cơm, ai tắm rửa cho em đây? Bố mẹ em lại đi công tác vắng nhà hết rồi…”
Ngôn Hi biết cậu đang diễn kịch, nhưng nhìn cánh tay băng bó kia, lòng cô lại mềm nhũn. Cô thở dài: “Vậy… cậu định thế nào?”
Văn Sâm lập tức sáng mắt lên: “Em muốn đến nhà chị! Chị chăm sóc em đi!”
“Đến nhà tôi?” Ngôn Hi giật mình. “Không được đâu, bố mẹ tôi sắp về rồi. Nếu họ thấy cậu ở đó, lại còn bị thương thế này thì giải thích sao?”
“Vậy… về biệt thự của em ở ngoại ô? Ở đó yên tĩnh, lại rộng rãi, chị chăm em cũng tiện.” Văn Sâm đưa ra phương án B, trong lòng thầm tính toán: Đó là tổ ấm tương lai của chúng ta mà.
Ngôn Hi do dự một lát rồi lắc đầu: “Không được, xa quá, mai tôi còn phải đi làm.”
Văn Sâm xụ mặt xuống, vẻ thất vọng tràn trề: “Thế thôi, em tự về nhà vậy. Tự mình tắm rửa, lỡ có nhiễm trùng chết thì thôi, coi như em xui xẻo.”
Cậu đứng dậy, giả vờ lảo đảo bước đi. Ngôn Hi quả nhiên mắc bẫy, vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu: “Được rồi, được rồi! Về nhà tôi! Nhưng cậu phải hứa là ngoan ngoãn, không được làm bậy, và nếu bố mẹ tôi về thì phải… phải trốn đi hoặc bịa ra lý do hợp lý!”
Văn Sâm lén cười thầm, gật đầu lia lịa: “Em hứa! Em sẽ ngoan nhất quả đất!”
Về đến căn hộ của Ngôn Hi, vừa bước vào cửa, Văn Sâm đã bắt đầu giở trò. Cậu đưa tay lên định tháo lớp băng gạc ở tay ra.
“Cậu làm cái gì thế?” Ngôn Hi hoảng hốt giữ tay cậu lại.
“Tháo ra chứ sao. Băng bó thế này trông ghê quá, lỡ bố mẹ chị về nhìn thấy lại tưởng em là côn đồ đánh nhau thì sao? Em phải giữ hình tượng con rể ngoan hiền chứ.”
“Cậu bị điên à? Bác sĩ vừa băng xong! Tháo ra nhiễm trùng thì sao?” Ngôn Hi tức đến mức muốn cốc đầu cậu. “Không được tháo! Cứ để nguyên đấy!”
“Nhưng mà… để thế này vướng víu lắm, tí nữa tắm kiểu gì?” Văn Sâm lại giở giọng mè nheo.
“Thì… thì cẩn thận một chút là được.”
“Em vụng về lắm, tay trái lại không thuận. Hay là…” Cậu ghé sát mặt vào cô, ánh mắt ranh mãnh, “Chị tắm giúp em đi?”
Ngôn Hi đỏ bừng mặt, đẩy cậu ra: “Cậu nằm mơ đi! Tôi đi nấu cháo đây, cậu ngồi yên đấy cấm được động đậy!”
Cô chạy biến vào bếp, để lại Văn Sâm ngồi trên sô pha cười tủm tỉm. Cậu nhìn quanh căn nhà ấm cúng, hít hà mùi hương quen thuộc của cô, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cuối cùng thì cũng đường đường chính chính bước vào thế giới của cô rồi. Nhưng mục tiêu của cậu đâu chỉ là được “chăm sóc” đơn thuần như thế này. Đêm nay, cậu nhất định phải đòi lại chút “lãi” cho vết thương này.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận