Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bàn tay và tảng băng
Kết thúc bữa tối, Hứa tổng tiễn Mason về phòng ông ta trước. Sau đó, ông ta nói muốn cùng Thư Tâm trao đổi thêm về lịch trình ngày mai. Ông ta đi về phía phòng mình, và Thư Tâm, vì trách nhiệm công việc, buộc phải đi theo.
Hành lang khách sạn vắng tanh, trải thảm dày nuốt hết tiếng bước chân.
Đến cửa phòng, Hứa tổng quẹt thẻ. Cửa mở. Ông ta không bước vào ngay, mà giữ cửa, quay lại nhìn Thư Tâm.
“Cô vào đây, chúng ta nói chuyện một chút.” Nụ cười vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt đã dính chặt vào người cô.
“Hứa tổng, hay là chúng ta nói ở sảnh? Hoặc sáng mai…” Thư Tâm cảnh giác lùi lại.
“Vào đi. Đứng ngoài này bất tiện.” Hứa tổng đột ngột vươn tay, nắm lấy cổ tay cô. “Đừng ngại.”
Da thịt ông ta mướt mồ hôi, nắm rất chặt. Thư Tâm hoảng hốt, cố giằng tay ra. “Hứa tổng, ông làm gì vậy! Buông ra!”
“Chỉ là nói chuyện thôi mà, em làm gì căng thẳng vậy?” Ông ta bắt đầu kéo cô vào phòng.
Thư Tâm sợ hãi đến tê dại. Cô sắp la lên. Đúng lúc này, một giọng nói trầm lạnh như băng vang lên từ cuối hành lang.
“Ông buông tay cô ấy ra.”
Cả Thư Tâm và Hứa tổng đều sững sờ quay lại.
Lăng Thiệu đang đứng đó. Không biết anh đã ở đó từ bao giờ. Anh mặc nguyên bộ đồ thể thao, mồ hôi còn lấm tấm trên trán, rõ ràng là vừa chạy vội đến. Anh đứng ngược sáng, cao lớn, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
“Cậu là ai?” Hứa tổng nhíu mày, nhưng vẫn không buông tay Thư Tâm.
Lăng Thiệu không trả lời. Anh sải bước dài, chỉ vài bước đã đến trước mặt họ. Anh không thèm nhìn Hứa tổng, mà nhìn thẳng vào Thư Tâm, ánh mắt từ băng giá lập tức vỡ vụn, trở nên dịu dàng. “Em sợ à?”
Rồi, nhanh như chớp, anh gạt tay Hứa tổng ra. Một cú gạt dứt khoát và mạnh mẽ khiến ông ta phải lảo đảo lùi lại. Lăng Thiệu lập tức kéo Thư Tâm ra sau lưng mình, che chắn cho cô.
Bấy giờ anh mới quay sang Hứa tổng, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng chết chóc. “Tôi là chồng cô ấy. Ông có ý kiến gì không?”
Hứa tổng là kẻ lõi đời, thấy tình hình không ổn liền đổi sắc mặt. “A, hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi là Hứa Xương, sếp của Thư Tâm. Chúng tôi đang bàn công việc. Không ngờ chồng cô ấy cũng đến.”
“Bây giờ thì bàn xong rồi.” Lăng Thiệu nói, giọng không chút cảm xúc. Anh mở cửa phòng bên cạnh—phòng của chính anh. Hóa ra anh đã đặt phòng ngay cạnh cô. Anh đẩy Thư Tâm vào trong.
“Hứa tổng nghỉ ngơi. Vợ tôi, tôi tự chăm sóc.”
Anh đóng sầm cửa lại, khóa trái, hoàn toàn cách ly cô khỏi ánh mắt của gã đàn ông kia.
Thư Tâm vẫn chưa hết hoàn hồn, cả người run rẩy. Lăng Thiệu xoay người lại, ôm chầm lấy cô.
“Không sao rồi. Anh ở đây.” Anh vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô. “Sợ chết khiếp, đúng không?”
Thư Tâm vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc. Cô không phải sợ hãi, mà là tủi thân.
“Sao… sao anh lại ở đây?”
“Em nhắn tin đi Tùng Thành,” anh nói, giọng rầu rĩ. “Anh không yên tâm. Anh bay chuyến ngay sau em. Đáng lẽ anh nên xuất hiện sớm hơn.”
Anh siết chặt cô hơn. “Thư Tâm, công việc này, đừng làm nữa.”
________________

Đêm đó, Lăng Thiệu không hề động vào cô.
Sau khi cô tắm xong, anh đã trải sẵn chăn xuống đất, cạnh giường cô.
“Anh… sao lại nằm đó?” Thư Tâm ngạc nhiên.
“Anh ngủ đây. Em ngủ trên giường đi.” Anh nằm xuống, gối đầu lên tay, nhìn cô. “Mai em còn phải làm việc. Anh không quấy rầy em. Nhưng anh phải ở đây. Anh không thể để em ở một mình trong khách sạn này với gã đó.”
Thư Tâm nhìn bóng lưng rộng lớn của anh nằm co ro trên sàn nhà lạnh lẽo. Anh là người có dục vọng mạnh mẽ đến mức nào cô hiểu rõ nhất. Nhưng lúc này, anh lại chọn cách kiềm chế, chỉ để bảo vệ cô.
Cô tắt đèn, nằm xuống giường, nhưng lại quay mặt về phía anh. “Lăng Thiệu…”
“Hửm?”
“Anh… nằm dưới đất có lạnh không?”
Anh cười khẽ trong bóng tối. “Không lạnh. Nhìn thấy em là ấm rồi. Ngủ đi.”
Thư Tâm mỉm cười, nhắm mắt lại. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô ngủ một giấc an lành đến vậy, vì cô biết, dù trời có sập xuống, cũng đã có người đàn ông này ở bên cạnh, canh gác cho giấc ngủ của cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận