Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nửa đêm, Chu Hạ tỉnh giấc vì khát nước.

Đường Tốn ngủ bên cạnh rất say, cánh tay rắn chắc gác ngang người cô, vừa nặng vừa nóng, khiến cô hơi khó thở.

Cô giả vờ cựa mình, lật người nằm nghiêng. Cánh tay anh thuận thế trượt từ ngực xuống eo cô.

Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh đặt sang một bên, rồi rón rén rời giường.

“Đi đâu đấy em?” Anh lẩm bẩm trong cơn mê ngủ.

“… Uống nước.” Chu Hạ nhỏ giọng đáp.

“Ừm.” Anh lầm bầm rồi lại ngủ tiếp.

Thấy anh ngủ say, Chu Hạ mới dám thở mạnh, bước nhanh ra ngoài, lẻn vào phòng thay đồ – nơi Đường Tốn cất ví tiền.

Cửa phòng hé mở, ánh đèn ngủ mờ ảo từ phòng ngủ hắt vào. Cô đóng cửa lại thật nhẹ.

Đường Tốn nằm trên giường, từ từ mở mắt. Anh làm gì có ngủ say được. Chỉ cần nghĩ đến việc Chu Hạ sắp biết anh đã thích cô từ bao giờ, tim anh lại đập loạn xạ không thể kiểm soát.

Chu Hạ không mất nhiều thời gian để tìm thấy ví tiền của Đường Tốn. Nó được đặt ngay ngắn trên kệ thấp nhất của tủ quần áo, ngay tầm mắt.

Cô ngồi xổm xuống, trái tim đập thình thịch như trống hội. Lúc mở chiếc ví da màu đen đắt tiền ra, tâm trạng cô kích động như vừa trúng số độc đắc.

Bên trong ngăn đựng ảnh, không phải là ảnh thẻ nghiêm túc hay ảnh chụp cùng gia đình. Mà là…

Mũi Chu Hạ đột nhiên cay xè. Cô rất ít khi khóc, trừ khi quá tủi thân, hoặc quá cảm động.

Là bức ảnh chụp chung của cô và anh – bức ảnh hoàng tử và phù thủy từ lễ kỷ niệm trường năm xưa. Nhưng không phải bản gốc chụp cả nhóm, mà là một bức ảnh đã được cắt ghép cẩn thận, chỉ còn lại hai người họ đứng cạnh nhau.

“Em xấu quá đi mất…” Cô bĩu môi, nước mắt lưng tròng. “Anh thì lại đẹp trai ngời ngời thế này…”

Ảnh được ghép rất vụng về, có thể thấy rõ vết cắt nối. Nhưng điều đó không quan trọng.

Chu Hạ nhớ lại ngày hội trường năm đó. Nếu không phải anh chủ động đến tìm cô mượn mũ, có lẽ đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng hề biết đến sự tồn tại của một nam sinh tên Đường Tốn.

Vậy có nghĩa là… ngay từ lúc đó, anh đã để ý đến cô rồi sao?

Nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má. Cô đưa tay sờ nhẹ lên tấm ảnh đã cũ mèm. Hai người trong ảnh, một đẹp một xấu, đứng cạnh nhau trông vừa buồn cười, lại vừa… hòa hợp đến lạ kỳ.

Thì ra, không phải chỉ có mình cô đơn phương. Anh cũng vậy. Vẫn luôn như vậy.

Quay đi quay lại, tám năm đằng đẵng. May mắn thay, cuối cùng họ cũng không bỏ lỡ nhau.

Chu Hạ áp tấm ảnh vào ngực, nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa.

Đường Tốn đứng tựa vào cửa phòng thay đồ, lặng lẽ nhìn bờ vai đang run rẩy của cô. Anh khẽ sờ mũi, rồi nở một nụ cười toe toét đến tận mang tai, lộ cả tám cái răng trắng đều.

Phù thủy nhỏ của anh, đừng sợ. Hoàng tử sẽ luôn ở bên em.

Dù sao thì, câu chuyện cổ tích này, vốn dĩ là do hoàng tử bắt đầu trước mà.

Trở lại phòng ngủ, Chu Hạ nằm xuống bên cạnh Đường Tốn, tay vẫn ôm khư khư tấm ảnh trước ngực. Cô gối đầu lên cánh tay, trong bóng tối ngắm nhìn đường nét cương nghị trên gương mặt anh.

Cô phải cắn chặt ngón tay mới ngăn được tiếng cười sung sướng bật ra.

Nhưng rồi, nụ cười của Chu Hạ bỗng nhiên cứng lại. Niềm vui sướng cực độ qua đi, một nỗi bất an mơ hồ lại len lỏi, bao trùm lấy trái tim cô.

Nếu Đường Tốn nhớ rõ cô từ hồi cấp ba, vậy có nghĩa là… anh cũng biết về những lời đồn đại kinh khủng kia?

Nghĩ đến đây, cả người cô lạnh toát. Chu Hạ cuộn người lại, những suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu quay cuồng trong đầu.

Anh có tin vào những lời đồn đó không? Chắc chắn là không rồi. Anh thông minh như vậy mà.

Nhưng dù không tin, liệu anh có… ngần ngại không? Có cảm thấy cô không hoàn hảo, không xứng đáng với anh không?

Chu Hạ biết rõ, dù anh có nghĩ gì đi nữa, thì hiện tại cũng sẽ không thay đổi. Anh yêu cô, cô yêu anh. Vậy là đủ rồi.

Nhưng cô vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ tiêu cực đó. Cô luôn tự cho mình là người tự tin, mạnh mẽ. Nhưng ngay lúc này, cô mới nhận ra, khi yêu một người sâu sắc, cô cũng sẽ trở nên tự ti.

Cô sợ hãi hình ảnh của mình trong mắt anh không đủ tốt đẹp. Cô ghét cay ghét đắng con người yếu đuối này của mình.

Đường Tốn chờ một lúc lâu không thấy Chu Hạ vòng tay qua ôm mình như mọi khi. Anh nghe thấy tiếng cô khẽ xoay người, quay lưng về phía anh. Anh từ từ mở mắt, chỉ thấy bóng lưng mảnh mai, cô độc của cô trong bóng tối.

Có chuyện gì xảy ra sao? Anh khẽ nhíu mày.

Mà Chu Hạ lúc này, đưa lưng về phía anh, toàn thân lạnh lẽo, tim đập loạn xạ như trống đánh liên hồi.

Bình luận

Để lại bình luận