Chương 66

Từ đó Huyền Đô đã thực tủy tri vị [*], ngày nào cũng sẽ cùng cô ân ái, hai người đêm nào cũng triền miên không rời. Một ngày khoái hoạt như vậy khiến cô gần như quên đi thực tại.
[*] Ăn 1 lần muốn ăn nhiều thêm
Bụng của cô ngày một to, phình to như quả bóng, rốt cuộc vào ngày thứ hai cuối năm trước, cô đã hạ sinh thuận lợi được 4 cậu con trai. Cha con nhà họ Chu rất vui mừng, trong nhà có 5 đứa bé nên Chu Lão Đa cũng cố gắng chăm sóc. Mà cha mẹ cô cũng cử một vài bảo mẫu chuyên nghiệp đến hỗ trợ.
Cái bụng nặng nề cuối cùng cũng thoải mái, sau khi tu dưỡng bản thân khôi phục thì Trương Tiểu Phúc cũng không còn hứng thú với lời cầu hoan của bọn họ, tâm trạng có chút phiền muộn, mà chuyện tâm lý thay đổi chưa từng có này khiến cô tự hỏi có phải mình bị trầm cảm sau sinh hay không.
Đêm ấy mộng mị, cuối cùng cô cũng gặp lại rừng đào còn Huyền Đô ngồi uống rượu dưới gốc cây cổ thụ, tà áo bào bị cơn gió thổi bay nhè nhẹ, dáng vẻ cứ như một vị thần tiên gió sắp bay đi.
Lúc nhìn thấy hắn, Trương Tiểu Phúc rõ ràng xác nhận cảm giác được mình rất vui sướng nhưng vẻ mặt vẫn rất tức giận. “Huyền Đô, mấy ngày qua hắn đi đâu vậy?” Cô nắm lấy bầu rượu trong tay Huyền Đô, dùng ánh mắt như phun lửa mà nhìn chằm chằm hắn. Từ khi sinh em bé, cô không bao giờ mơ gặp lại hắn nữa, còn tưởng hắn đã hoàn toàn biến mất rồi.
“Em nhớ hắn sao?” Huyền Đô không tức giận, ngược lại nở nụ cười hiếm thấy rồi khẽ hỏi.
Trương Tiểu Phúc sững sờ, lại nhìn hắn chằm chằm, “Ý của hắn là gì …” Huyền Đô kéo cô ngồi xuống rồi đột nhiên bóp cằm cô và khẽ nâng lên rồi gắng từng chữ nói: “Anh nói rồi, em ngủ cùng hắn thì em phải phụ trách!
Cô hoàn toàn hóa đá, “Phụ, phụ trách? Phụ trách thế nào?” Huyền Đô nắm tay cô bóp mạnh, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng không cho phản kháng, “Theo hắn trở về.” khó cưỡng
“Cái gì?” Cô chớp chớp mắt.
“Nếu bây giờ em từ chối hắn thì về sau hắn sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới của em … A Đàn …” Hắn chậm rãi nói xong, nhưng cuối cùng vẫn gọi ra một cái tên xa lạ.
Trương Tiểu Phúc khẽ chấn động, khi hắn gọi cái tên đó thì trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, ký ức năm xưa bị niêm phong trong kho trí nhớ lần lượt hiện về trong đầu khiến cô cứng đờ người.
Cô nhớ ra thân phận của mình, cô không phải người, cô là công chúa A Đàn trong bốn công chúa của Ma tộc …
Huyền Đô, một thành viên của yêu tộc, là bạn của cô, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng lớn lên. Vậy mà bây giờ cô ngủ với bạn tốt của mình! Hắn còn đòi cô phụ trách, rốt cuộc có ý gì chứ?
Cô cố gắng trấn tĩnh tâm trạng đang hỗn loạn của mình, sắc mặt cứng đờ hỏi: “Huyền Đô, sao hắn lại đi theo … Còn … Ký sinh trên người của em?”
Thấy cô đã bắt đầu nói chuyện không lưu loát nên biểu hiện trên mặt của Huyền Đô cũng không khá hơn cô, nhưng sau cùng hắn vẫn kìm nén cảm xúc và chậm rãi nói: “Anh chỉ muốn cho bản thân mình một cơ hội, nếu lần này vẫn không có gì thay đổi thì hắn sẽ hoàn toàn hết hy vọng …

“Anh đang nói cái quái gì vậy?” Hắn đều hiểu được từng chữ, nhưng cô lại nghe không hiểu, bây giờ đầu óc của cô thật sự hỗn loạn. Mình lại làm tình với bạn tốt, còn bao nhiêu lần như vậy, trong lòng cô xoắn xuýt rối bòng bong thì làm sao mà nghe hiểu lời hắn nói.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Huyền Đô nhíu mày, đột nhiên bưng mặt cô dán lại gần, ánh mắt lạnh lùng trước kia mang theo lo lắng cùng sự đè nén tình cảm, ánh mắt đó nóng rực gần như thiêu đốt cô.
“Ở Ma tộc, em ngủ với rất nhiều đàn ông, nhưng trước giờ lại không muốn cùng hắn, em nói vì chúng ta là bạn bè, em cũng không chịu làm với hắn … Không muốn yêu hắn … Cho nên hắn muốn cho bản thân mình một cơ hội, muốn biết liệu không phải là bạn bè thì em có …” Dứt lời, trên gương mặt trắng nõn của Huyền Đô đã đỏ ửng, lời còn chưa nói xong nhưng cũng không cần phải nói tiếp nữa.
Cô đã chết lặng, nhìn hắn thật lâu mà không thể nói nên lời.
Hắn là bạn tốt của cô, nhận thức này đã có trong đầu mình từ mấy trăm năm chưa từng thay đổi. Từ trước đến nay, người của Ma tộc luôn phóng đãng và sa đọa trong hưởng thụ, phương diện tình dục cũng vậy. Cứ để mắt đến mỹ nam trai tráng nào thì cùng vui với bọn họ, nhưng nhiều đàn ông như vậy cho đến giờ cô cũng không nghĩ đến chuyện lên giường với hắn. Bởi vì trong lòng cô, hắn là bạn tốt không phải bạn tình!
“A Đàn, bây giờ em vẫn cảm thấy chúng ta chỉ là bạn bè sao?” Huyền Đô nén xúc động, áp chặt mặt cô ép hỏi, hắn từng tỏ tình với cô, nhưng cô luôn xem như hắn đang đùa, chỉ xem hắn như bạn bè, bạn tốt.
Chỉ vì từ nhỏ bọn họ đã quen biết cho nên hắn cũng không bằng những đối tượng bạn tình của cô, ít nhất bọn họ còn có cơ hội.
Cô đã chơi đủ trò trong Ma tộc bèn chạy đến các thế giới khác để chơi đùa, vì vậy hắn nhân cơ hội này để xem liệu cô có mất trí nhớ hay không. Nếu cô thật sự quên hắn thì khi bọn
họ gặp lại nhau, bắt đầu từ một người trưởng thành, không phải từ thời thơ ấu thì liệu cô vẫn xem mình là bạn sao, nếu như vậy thì hắn hết hy vọng rồi.
Nhưng hóa ra không phải vậy.
“Huyền Đô, chuyện này … Chuyện kia …” Trương Tiểu Phúc bị hắn nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, tâm lý vừa điều chỉnh thì đã chật vật nắm lấy tay hắn, trong lòng có một cảm giác muốn tránh né, “Bây giờ đầu óc em hơi loạn, em, em đi về trước.”
Đang định đứng dậy thì đôi mắt của Huyền Đô trở nên ảm đạm, hắn thì thào nói: “A Đàn … Anh hiểu rồi … Em bảo trọng …”

Bình luận

Để lại bình luận