Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Hoàng Hôn Trên Biển

Ngoài cửa thỉnh thoảng vọng vào tiếng nói chuyện của hai người đàn ông, họ cùng nhau đi tới, trăm miệng một lời: “Sao thế?”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, hóa ra đều là người quen biết.

Cừ Chiêu ôm lấy Tuế Hòa, bàn tay đặt trên eo cô, giới thiệu với người đàn ông đứng đối diện: “Tuế Hòa, bạn gái tôi.”

Hành động công khai chủ quyền một cách trắng trợn.

Trần Tinh nhướng mày, đầu tiên là hôn lên má Đồng Niên Niên một cái thật kêu, nhìn sắc mặt cô ấy đỏ bừng lên, anh ta cong môi cười xấu xa nói: “Đồng Niên Niên, vợ tôi.”

Gương mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh rõ ràng. Lúc không cười thì lạnh lùng như băng giá, nhưng khi cười rộ lên thì băng tan tuyết chảy, mang theo điệu bộ lưu manh hư hỏng. Tuy nhiên, bởi vì khí chất cường thế áp đảo nên lại không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Tuế Hòa thầm nghĩ, người này và Đồng Niên Niên trông quả là một cặp trời sinh.

Đồng Niên Niên xoa xoa bên má vừa bị hôn của mình, ngượng quá hóa giận. Cô ấy cười thẹn thùng với Tuế Hòa, “Cô xem còn thích gì nữa không, tôi mời cô.”

Trần Tinh nói chen vào: “Đúng vậy, siêu thị này trên danh nghĩa là của vợ tôi đấy, hai người cứ tha hồ mà lấy, đừng khách sáo!” Lời nói vừa trẻ con lại vừa bá đạo, nhưng biểu cảm lại lười biếng thờ ơ, đúng là một con người đầy mâu thuẫn.

Đồng Niên Niên véo mạnh vào eo Trần Tinh một cái. Anh ta như không hề cảm thấy đau, lại còn xoa nhẹ vành tai đang nóng bừng lên của cô ấy, thấy mềm mềm, càng xoa càng thấy nghiện.

Chẳng buồn nhìn cảnh họ tình tứ ân ái, Cừ Chiêu hừ lạnh một tiếng, “Không cần. Đi đây.”

“Đó là bạn anh à?”

Ra khỏi siêu thị, Tuế Hòa hỏi Cừ Chiêu.

Cừ Chiêu “Ừ” một tiếng, “Năm ngoái mới quen.”

Tuế Hòa uống một ngụm nước, hỏi tiếp: “Quen ở đây sao?”

“Không phải.” Cừ Chiêu nhận lấy chai nước từ tay cô, uống một hơi hết nửa chai, “Trần Tinh là đối tác bên mảng khoa học kỹ thuật của Đồng Dã. Chắc là lần này về cùng bạn gái thôi, cậu ta và bạn gái đều là người Hải Thành, trước kia sống ở đây.”

Coi như đã hiểu rõ mối quan hệ này, Tuế Hòa không hỏi thêm nữa. Mà cuối cùng thì họ cũng đã nhìn thấy bãi biển rồi.

Tuế Hòa xoa xoa cánh tay, cô cảm nhận được làn gió biển mang theo hơi muối mặn mà dinh dính. Càng đến gần càng cảm thấy ẩm ướt khó chịu. Cô nói: “Mát ghê.”

Đi bộ cả quãng đường dưới trời nắng, cả khuôn mặt cô nóng rát lên.

Cừ Chiêu dùng bàn tay che lên mặt cô, cố gắng giúp cô chắn bớt ánh mặt trời gay gắt. “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật em rồi, sáng sớm hôm đó chúng ta lại đến đây ngắm mặt trời mọc.”

Tuế Hòa cũng giơ tay lên che mặt cho hắn, “Được.”

Ở lại bờ biển qua buổi trưa, đến lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ rực như lòng đào quả trứng gà chưa luộc chín kỹ. Nó bị nhấn chìm trong những đám mây ngũ sắc, lúc ẩn lúc hiện, tỏa ra những vầng hào quang rực rỡ, chiếu lên mặt mỗi người giống như đang đeo một chiếc mặt nạ mang đầy sắc màu ấm áp.

Trên bãi cát vẫn còn rất nhiều người. Họ vừa đi dạo vừa nghỉ ngơi, hẳn là đã quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi, dễ dàng hòa mình vào bức tranh thiên nhiên, trở thành một phần không thể thiếu của phong cảnh nơi đây.

“Mặt trời lặn rồi.”

Tuế Hòa ngồi gọn trong lồng ngực Cừ Chiêu, không chớp mắt nhìn về phía chân trời xa xăm.

Cừ Chiêu không nhìn cảnh vật, hắn chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng chải lại mái tóc bị gió biển thổi rối tung của Tuế Hòa, thờ ơ đáp: “Ừ.”

Mặt trời dần dần lặn xuống biển sâu, nhưng nó lại càng phát ra những tia sáng chói mắt hơn, nhuộm đỏ cả một vùng mặt biển rộng lớn. Những gợn sóng lăn tăn được mạ một lớp viền vàng óng ánh, lấp la lấp lánh, quyến rũ tựa như tà váy của nàng thiếu nữ đang nhảy múa.

Hoàng hôn biến mất, cho dù vẻ rực rỡ lộng lẫy ban nãy đã chuyển thành màu đen xám xịt, nhưng cảnh biển đêm vẫn đẹp nao lòng như trước.

“Đẹp quá.”

Tuế Hòa mải mê ngắm cảnh, còn Cừ Chiêu lại chỉ mải mê ngắm cô.

Bởi vì cô còn đẹp hơn cả phong cảnh.

Căn phòng ở là nhà cũ, đồ đạc bày biện trong phòng vẫn giữ nguyên như xưa, không hề thay đổi. Gian phòng trên tầng hai là rộng nhất, có một chiếc giường gỗ cực lớn, một hàng tủ quần áo kê sát tường, một chiếc bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ. Chỉ vài món đồ đơn giản đã chiếm gần hết diện tích của cả căn phòng.

Đệm giường êm ái, ván giường lại cứng cáp. Nhưng cứ mỗi lần Cừ Chiêu thúc mạnh vào trong người Tuế Hòa, chân giường lại ma sát với mặt sàn phát ra tiếng kẽo kẹt đều đặn.

Tuế Hòa quỳ trên giường, dưới bộ ngực căng tròn là lớp chăn mền lạnh lẽo. Đầu v bị cọ xát đến ngứa ngáy ran lên, những chỗ bị Cừ Chiêu mút cắn tối qua vẫn còn hơi ê ẩm đau nhức.

“A…” Eo đau lưng mỏi, cô cong người lên. Cừ Chiêu thao vào quá tàn nhẫn, quy đầu liên tục đâm sâu đến tận cửa tử cung, tựa như một cây chày gỗ đang ra sức giã gạo, vừa cứng rắn lại vừa thẳng tắp, sức lực kinh người. “Sắp… sắp hỏng mất rồi…”

Cừ Chiêu đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tuế Hòa, mảnh mai đến nỗi dường như chỉ cần hắn bẻ nhẹ một cái là gãy ngay. Trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại một màu trắng xóa của da thịt cô. Rèm cửa sổ không được kéo kín hoàn toàn, ánh trăng từ bên ngoài hắt vào, chiếu lên cơ thể trắng như ngọc của Tuế Hòa. Hắn say sưa ngắm nhìn, đến nỗi gần như không nghe rõ Tuế Hòa đang nói gì nữa.

“A! Từ từ… A…” Cú thúc vào không ngừng nghỉ khiến Tuế Hòa không thể chống đỡ nổi nữa. Cô cuộn tròn cơ thể lại, dòng nước sốt nóng hổi tràn đầy trong nhục động.

Cừ Chiêu bị kẹp chặt đến tê rần cả người. Hắn rút côn tht ra một nửa để giảm bớt lực ma sát, với tư thế nửa vời ấy hắn lật người Tuế Hòa lại, nhìn cô đạt đến cao trào.

Sóng nhũ dập dờn mãi không ngừng lại. Tuế Hòa thở hổn hển từng hơi khó nhọc, bầu ngực cũng theo đó mà lắc lư không ngừng. Cô ngẩng cao cổ, miệng nhỏ hé mở không khép lại được bởi khoái cảm quá mức mãnh liệt. Toàn thân cô khắp nơi đều ửng hồng lên, bụng nhỏ phập phồng co bóp dữ dội, khiến cho đường đi bên trong càng thêm chật hẹp, bao bọc lấy côn tht không một kẽ hở. Cừ Chiêu phải cố gắng lắm mới nhịn xuống được, cảm giác vừa đau đớn lại vừa sung sướng tột cùng.

Bình luận

Để lại bình luận