Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cơn đau rát dần dần làm tê liệt bắp chân cô, như thể chân cô đã biến mất, và cơn đau khiến cô bật khóc.

“Em chạy đi… đừng quan tâm chị, em đi trước đi, chị không đi được nữa.” Giọng nói khàn khàn, cơn đau khiến cô rùng mình, tiếng gió máy bay trực thăng tràn vào bên tai, cô lo lắng đã không còn cách nào khác. .

“Đi nhanh … Cút! Đi mau.”

“Chị kêu em làm sao mà đi!” Khương Nghị lo lắng kêu lên, nhìn máu thịt vặn vẹo ra ngoài trên chân, hai mắt đỏ lên vì lo lắng, ôm lấy cổ của cô bế lên, nhanh chóng chạy đi lên boong sau tàu.

“Cùng chạy nào chị, em không thể bỏ mặc chị, chị, chị … chị nhất định phải đi!”

Thang dài và dây thừng từ trên trực thăng đi xuống, hai ba người nhanh chóng trượt xuống dây thừng, bước chân ngay ngắn chạy về phía bên này.

Chân như bị cắt cụt, cảm giác đau đớn tê dại lại thấu tận xương tủy, Khương Hân mồ hôi nhễ nhại, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu ta.

“Nếu em ôm chị như vậy nhảy xuống biển, nước muối sẽ trực tiếp làm gãy một chân của chị, em đi đi, đừng quan tâm chị.”

Cậu ta kinh hãi lắc đầu, “Không thể… Không thể, cho dù chị mất một chân cũng không thể, không thể bị hắn bắt được.”

“Nhưng chị không muốn gãy chân!”

Hai ba người phía sau vồ tới, Khương Nghị nhanh chóng né tránh ra, nhưng hai chân vì căng thẳng mà mềm nhũn, trong khi sắp ngã xuống đất, nhanh chóng xoay người lại để Khương Hân đè trên người mình, nhìn những người đó đi tới, cậu ta trở mình và che chắn cho người trong vòng tay thật kín đáo.

“Chị, em sẽ không chị đi cùng bọn họ, chị không đượcc đi cùng bọn họ … A!”

Từ Ứng giẫm lên mắt cá chân của cậu ta, nắm lấy cổ áo sau lưng cậu kéo cậu ra, so với sức lực của anh ta, Khương Nghị căn bản không có chút khả năng phản kháng.

“Cậu em, ngoan ngoãn chút, chúng tôi không mong khử cậu trước tiên.”

“Cút, cút ngay! Buông chị tôi ra, buông ra!”

Phó Hựu bước tới với tốc độ rất nhanh, không chút cảm xúc nhìn người đang cuộn tròn trên mặt đất rồi ném cây súng dài sang người bên cạnh.

Lấy khẩu súng lục từ eo sau ra, giẫm lên mắt cá chân của cô, nâng súng lên đưa về phía chân đã bị bắn hai phát của cô, anh ta lên đạn mà mặt không biến sắc, lại bắn thêm một viên đạn nữa.

“A …” Cô đau đến mức không thể phát ra âm thanh từ cổ họng, cả người đổ mồ hôi hột.

“Chị!”

Tàn phế thật rồi, chân cô thật sự tàn phế rồi.

“Chạy đi!” Giống như ác quỷ chui ra khỏi địa ngục,anh ta lạnh giọng khiển trách, “Thử chạy thêm lần nữa xem sao, chân kia còn lại của em cũng không cần nữa!”

“Không… không chạy nữa, anh tha cho tôi đi, tôi cầu xin anh.” Cô khóc đến đỏ cả mắt, co quắp người cong lưng, yếu ớt vươn tay túm lấy ống quần của anh.

Khi một người tuyệt vọng, nhất định sẽ cầu xin kẻ thù của họ.

Phó Hựu không thương tiếc đá mạnh tay cô ra, túm gáy cô lôi về phía sau, máu từ bắp chân cô chảy ra chảy đầy mặt đất, tạo thành một dấu vết hằn trên đó.

“Chị … Chị ơi! Đồ biến thái mau buông chị của tôi ra! Tôi giết ngươi chết!”

Phó Hựu lạnh lùng nhìn lại anh ta và ra lệnh cho Từ Ứng, “Hãy ném cậu ta xuống biển cho tôi.”

“Vâng.”

“Đừng… đừng.” Khương Hân yếu ớt không thể phát ra âm thanh, sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy không giơ lên nổi, thậm chí còn không có sức lực để nói trọn cả câu, cơn đau khiến cả người cô mất cảm giác, cảm nhận máu trong người từng chút một chảy ra ngoài.

Cô bị bắt lên máy bay, Phó Hựu bóp cổ đè cô xuống đất, trước mặt vẫn là khuôn mặt hung tợn và đôi mắt như muốn ăn thịt người, nhìn cô đầy sát khí.

Bị bóp tới sắp nghẹt thở, nhưng cũng không còn sức lực chống cự, chỉ có thể để cho anh ta bóp chặt khiến cô mặt đỏ ửng biến thành xanh tím.

Anh ta chế nhạo, tràn đầy châm chọc, “Vẫn muốn chạy? Em cho rằng có thể chạy đi đâu? Đi tới đâu ta cũng có thể tìm thấy em!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận