Chương 66

: Nụ hôn sâu sau cửu biệt trùng phùng, làm tình trên bãi cát bên ngoài nơi diễn ra hôn lễ (phần 4)

Duyên phận của Lục Dập Phong và anh rất kỳ diệu, khi còn bé thì cùng nhau lớn lên, thậm chí từ trước khi giới tính thứ hai chưa phân hóa, phụ huynh hai bên đã có ý định đính hôn từ nhỏ cho bọn họ.

Sau đó anh đổi giới tính, chuyện này tự nhiên không giải quyết được nữa, sau đó vào quân khu, lại có duyên phận xuất hiện cùng hắn ta, từ đó về sau liền coi như có không ít giao tình.

Lần đầu tiên Lục Dập Phong gặp mặt anh ở quân khu đã biết anh là Omega, bọn họ quen thuộc lẫn nhau, không có hứng thú với đối phương, rồi lại ngoài ý muốn trò chuyện được cùng nhau.

Về phần em trai Lạc Phồn, chưa nói tới chán ghét cũng chưa nói tới xa cách, anh chỉ là ích kỷ dời từng chút mối hận đối với người nhà họ Lạc lên trên người em trai vô tội mà thôi.

Trong chuyến đi, Lạc Minh đã gặp qua hình hình sắc sắc mà dần dần thoải mái, bước trên lộ trình trở về đế đô —— Anh sẽ không chạy trốn nữa, có cái gì phải sợ chứ?

Hôn lễ của em trai cử hành trên một hòn đảo nhỏ, xuống máy bay, Lạc Minh còn phải lên thuyền, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều bề bộn nhiều việc —— Bận rộn việc học, bận rộn công tác vân vân, anh vẫn sinh hoạt trên đất liền, ngay cả chuyến đi dài đến một năm cũng chưa từng xuống biển.

Nhưng lần này anh xuống biển một lần, lại khiến mình nôn đến nỗi hỏng mất.

Sau khi lên đảo không lâu, Lạc Minh liền gặp được người quen, là bạn tốt của Lạc Phồn —— Dư Tiểu Bắc, bên cạnh cậu ấy có một cặp anh em sinh đôi, một trái một phải đứng ở bên cạnh cậu ấy, rất giống hai con sư tử đá, cực kỳ uy phong.

“Anh Lạc Minh!” Dư Tiểu Bắc và Lạc Phồn đều là Omega nũng nịu giống nhau, chính xác mà nói là Omega thuộc loại kia, vừa thấy mặt liền dính dính lên, giống như động vật nhỏ bán manh ở trước mặt người khác.

“Anh thật sự đến rồi, em còn tưởng rằng anh không đến á, mấy ngày nay anh đi đâu thế, sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả? Có nhiều lần em cần anh giúp đỡ mà không tìm thấy anh, lúc đó em thê thảm lắm.”

Dư Tiểu Bắc trước đây thường xuyên hỏi Lạc Minh cách xử lý các loại việc nhỏ tào lao, dù sao cũng dễ xử lý nên Lạc Minh liền thuận tay giúp cậu ấy.

“Anh về rồi, sau này có thể đến tìm anh.” Lạc Minh nói.

Một khắc nhìn thấy Dư Tiểu Bắc kia, Lạc Minh luôn cảm thấy hết thảy đều giống như không có gì thay đổi, thứ thay đổi chỉ có chính anh, mà hơn một năm anh rơi đi này cũng không nảy sinh bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hết thảy xung quanh.

Giống như một cái bóng có cũng được mà không có cũng không sao.

“Được ạ.” Dư Tiểu Bắc vui vẻ nổi bong bóng: “Anh Lạc Minh, Phồn Phồn vẫn luôn nhớ anh, chúng ta đi tìm cậu ấy đi.”

Nói xong, cậu ấy liền lôi kéo Lạc Minh muốn đi gặp Lạc Phồn.

Lạc Phồn cũng vẫn như cũ, chỉ là thỉnh thoảng có thể nhớ tới anh trai cũng là một Omega, cho anh thêm vài phần quan tâm trước đây chưa từng có.

Những người khác trong nhà họ Lạc đối xử với anh lạnh như băng, mẹ hờ hững lạnh lùng không để ý tới hừ vài tiếng với anh, trách cứ vài câu, đại khái chính là nói anh tuổi không nhỏ còn không hiểu chuyện như vậy, ngày lễ ngày tết cũng không biết trở về ân cần thăm hỏi trưởng bối.

________________

Bình luận

Để lại bình luận