Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Cám Dỗ Trong Căn Bếp Nhỏ Và Bóng Ma Quá Khứ
Hương thơm của cháo thịt bằm thoang thoảng bay ra từ căn bếp nhỏ, quyện với mùi hành lá và tiêu thơm nồng, tạo nên một bầu không khí gia đình ấm áp đến lạ thường.
Văn Sâm đứng dựa người vào khung cửa bếp, đôi mắt thâm trầm dán chặt lên bóng lưng mảnh mai của Ngôn Hi. Cô đang đeo tạp dề, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi tay thoăn thoắt khuấy nồi cháo. Khung cảnh này đẹp đẽ và bình yên đến mức khiến trái tim chàng thiếu niên vốn quen sống trong nhung lụa lạnh lẽo bỗng nhiên rung động mãnh liệt. Đây chính là thứ mà cậu khao khát – một mái nhà có cô chờ đợi, có cơm canh nóng hổi.
“Chị Ngôn Hi, có cần em giúp gì không?” Cậu lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Ngôn Hi quay lại, mỉm cười dịu dàng: “Không cần đâu, cậu đang bị thương mà. Ngồi yên đó chờ ăn là giúp tôi rồi.”
“Nhưng em muốn ở gần chị.” Văn Sâm bước tới, không kìm được lòng mình mà vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau. Cằm cậu tựa lên vai cô, hít hà mùi hương sữa tắm ngọt ngào trên làn da mịn màng.
“Văn Sâm… buông ra nào, tôi đang nấu ăn…” Ngôn Hi khẽ rùng mình, cố gắng vùng vẫy nhẹ. Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào tai khiến cô tê dại.
Nhưng Văn Sâm không buông. Ngược lại, vòng tay cậu càng siết chặt hơn. Cơ thể cậu dán sát vào lưng cô, và Ngôn Hi hoảng hốt nhận ra sự thay đổi ở phần dưới của cậu. Một vật cứng rắn, nóng hổi đang chọc vào mông cô, đầy đe dọa.
“Cậu…” Mặt cô đỏ bừng như gấc chín.
“Chị thơm quá… em đói.” Giọng Văn Sâm khàn đi, mang theo dục vọng trần trụi.
“Cháo… cháo sắp chín rồi, sắp được ăn rồi.” Ngôn Hi lắp bắp, tim đập thình thịch.
“Em không muốn ăn cháo. Em muốn ăn chị.” Văn Sâm thì thầm, bàn tay to lớn bắt đầu không yên phận, trượt dọc theo eo cô lên phía trên, lén lút luồn vào trong vạt áo.
“Á!” Ngôn Hi giật bắn mình, cảm giác bàn tay thô ráp chạm vào da thịt nhạy cảm khiến cô hoảng loạn. “Đừng… đừng mà Văn Sâm! Ăn cơm… tôi đói bụng rồi!”
Thấy cô phản ứng mạnh, Văn Sâm luyến tiếc buông tay ra, nhưng vẫn tranh thủ hôn trộm lên má cô một cái: “Được rồi, tha cho chị lần này. Ăn cơm trước đã.”
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vừa ngại ngùng vừa ám muội. Văn Sâm lấy cớ tay đau, bắt Ngôn Hi phải đút từng thìa cháo.
“A… há miệng ra nào.” Ngôn Hi kiên nhẫn thổi nguội thìa cháo rồi đưa đến miệng cậu.
Văn Sâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng: “Em muốn chị đút bằng miệng cơ.”
“Cậu có ăn không hay để tôi đổ đi?” Ngôn Hi trừng mắt đe dọa.
“Ăn, ăn chứ!” Cậu cười hì hì, ngoan ngoãn há miệng.
Ăn xong, Ngôn Hi dọn dẹp bát đũa. Văn Sâm lại bám dính lấy cô như keo dính chuột.
“Trên người dính máu với mồ hôi khó chịu quá. Chị Ngôn Hi giúp em tắm đi.”
“Cậu tự lau người đi, tay kia vẫn cử động được mà.”
“Không được, tay trái em vụng về lắm, lỡ làm ướt băng gạc thì sao? Chị giúp em đi mà… chỉ lau người thôi, em thề không làm gì bậy bạ đâu.”
Ngôn Hi không chịu nổi sự mè nheo của cậu, đành gật đầu. Vào trong phòng tắm, Văn Sâm cởi áo sơ mi ra, để lộ lồng ngực săn chắc với những múi cơ quyến rũ. Cậu đứng đó, dang tay chờ đợi như một vị vua.
Ngôn Hi cầm khăn ấm, run rẩy lau lên ngực cậu. Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cả hai đều nóng bừng. Văn Sâm nhìn cô gái nhỏ đang đỏ mặt cúi đầu trước ngực mình, dục vọng kìm nén nãy giờ bùng lên mạnh mẽ.
Cậu bất ngờ vươn tay, luồn vào trong áo cô, chạm vào bầu ngực mềm mại.
“Á!!!”
Ngôn Hi hét lên thất thanh, hất tay cậu ra, lùi lại co rúm người vào góc tường. Cô ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy dữ dội, khuôn mặt tái mét không còn giọt máu. Trong đầu cô, hình ảnh những gã đàn ông dơ bẩn trong con ngõ tối lại hiện về, những bàn tay nhớp nháp, những tiếng cười khả ố…
“Đừng chạm vào tôi! Cút đi! Đừng chạm vào tôi!” Cô gào lên trong hoảng loạn, nước mắt trào ra.
Văn Sâm sững sờ. Cậu chưa bao giờ thấy cô phản ứng kinh hoàng đến thế này. Đây không phải là sự xấu hổ, mà là nỗi sợ hãi tột cùng, là sự chấn thương tâm lý sâu sắc.
“Chị… chị Ngôn Hi? Chị sao thế?” Cậu vội vàng bước tới, nhưng Ngôn Hi càng co rúm lại, xua tay lia lịa.
“Đừng lại gần… xin cậu… đừng…”
Trái tim Văn Sâm như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Cậu đã vô tình khơi lại vết thương lòng chưa lành của cô.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận