Chương 66

Bình An không biết mình đang cảm thấy thế nào, chỉ là cảm thấy trong lòng vô cùng oan ức, rưng rưng nước mắt, khoái cảm trong cơ thể tích tụ quá nhiều, trở thành cực hình, đầu óc Bình An choáng váng, buột miệng nói ra lời trong lòng.

“Tuấn Kiệt… cậu muốn chịch mà không muốn chịu trách nhiệm thì cút khỏi đây. Tôi mẹ nó mắt mù rồi mới gặp cậu.”

Lời nói của Bình An xen lẫn tiếng rên rỉ.

“Để tôi đi tiểu, cậu… nhanh cút khỏi đây.”

Bình An đặt một tay lên ngực Tuấn Kiệt, cố gắng hết sức để mở rộng khoảng cách giữa hai người, âm đạo của Bình An cũng cố gắng co lại, muốn đẩy dương vật của Tuấn Kiệt ra ngoài.

“Kinh tởm… khốn kiếp… khốn kiếp…”

Cơn tức giận không tên dâng lên trong lòng Tuấn Kiệt, nhìn thấy Bình An nóng lòng muốn rời xa hắn, lại lo lắng sau khi hệ thống rời đi hắn và Bình An sẽ phải ở chung như thế nào, tất cả cảm xúc phức tạp đều biến thành tức giận.

Tuấn Kiệt đâm mạnh vào lỗ hoa của Bình An hai lần, trực tiếp rút ra, mua một ống dẫn tiểu từ hệ thống để bơm chất lỏng vào bàng quang, đưa vào niệu đạo của Bình An mà không cần bôi trơn.

Niệu đạo khô khốc bị ống thông mở ra từng tấc một, tiếng kêu đau đớn của Bình An không ngừng vang vọng. Ống dẫn tiểu bị kẹt trong bàng quang, Tuấn Kiệt hiên cúi đầu nhìn Bình An, dùng dương vật của mình chặn đầu kia của ống dẫn tiểu.

“Không phải cậu muốn đi tiểu sao? Tôi sẽ để cậu đi tiểu.”

Khi tiếng còi vang lên, bàng quang của Bình An tự động mở ra chuẩn bị đi tiểu, nhưng nước tiểu lại bị một chất lỏng khác mạnh hơn đẩy ngược trở lại bàng quang.

“Ahhh…chết tiệt…”

Bình An có thể cảm nhận được một dòng nước tiểu rõ ràng không phải của mình từ ống dẫn tiểu đi vào cơ thể mình, chất lỏng nóng hổi đổ vào âm đạo của Bình An.

Bàng quang đã bị kiềm chế đến cực hạn lại càng bị kéo căng ra, khoái cảm vô tận cao trào lại càng tăng lên, đồng thời, cam giác xấu hổ và tức giận khi bị tiểu vào cơ thể khiến Bình An không kiềm chế được mà rên rỉ.

“Cút ngay! Cậu cút ngay cho tôi! Ahhhhh!”

“Tại sao… cậu dựa vào cái gì…”

“Cậu không thích tôi… Tại sao cậu lại khiến cơ thể tôi thành ra như vậy…”

Giọng nói Bình An xen lẫn tiếng khóc, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt, Bình An khóc đến thở không ra hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Tuấn Kiệt nghe vậy sửng sốt, nhìn sắc mặt Bình An đau đớn mặc dù thân thể rất sảng khoái, nước mắt không ngừng rơi từ đôi mắt nhắm nghiền, Bình An nhắm mắt lại, không muốn ngẩng đầu nhìn Tuấn Kiệt.

“Cậu mẹ nó… chỉ muốn chịch tôi……”

“Tại sao… cậu không thích tôi…”

Tuấn Kiệt cứng người, lấy dương vật từ ống dẫn tiểu bên kia ra, nước tiểu trong bàng quang của Bình An tiếp tục chảy ra khỏi ống thông, Bình An phát ra một tiếng rên yếu ớt.

Tuấn Kiệt cởi miếng băng buộc trên ngực Bình An, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra, Tuấn Kiệt đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp ngực Bình An, dòng sữa thơm từ đầu vú chảy ra, có mùi thơm ngọt ngào.

Con cặc của Tuấn Kiệt lại được đâm vào lồn nhỏ của Bình An, lần này Tuấn Kiệt không đâm rút mạnh bạo mà nhẹ nhàng an ủi tất cả những điểm nhạy cảm trong lỗ hoa của Bình An. Tuấn Kiệt cúi xuống, cẩn thận hôn lên khóe miệng của Bình An.

“Nếu tôi nói, tôi thích em thì sao?”

Đôi mắt của Bình An mở lớn, đôi mắt ướt át của cậu nhìn chằm chằm vào Tuấn Kiệt.

“Cậu nói gì?”

“Ý tôi là…”

Đoạn “tôi thích em” còn chưa kịp nói xong thì giọng nói của hệ thống đột nhiên truyền đến trong đầu Đất Mẹ.

“Xin chào ký chủ, bây giờ tôi sẽ bắt đầu rời đi, chờ đến khi quá trình rút lui hoàn tất, tất cả thôi miên lúc trước sẽ mất đi hiệu lực.”

“3…2…”

Tuấn Kiệt trong lòng căng thẳng, vội vàng hét lên. “Chết tiệt, khoan đã, đợi một chút!!!!”

“1… Hệ thống rút lui, chúc cuộc sống sau này của ký chủ sẽ thật hạnh phúc.”

Tuấn Kiệt nhắm mắt lại, thầm nghĩ, thế thôi, sớm muộn gì cũng chết nên lập tức đưa ra quyết định.

“Bình An, anh thích em, anh yêu em.”

Tuấn Kiệt nhắm chặt mắt lại, trong phòng yên tĩnh, nếu không phải hắn cảm nhận được âm đạo của Bình An đang âu yếm quấn lấy cặc mình, chắc chắn Tuấn Kiệt sẽ nghĩ rằng trong phòng chỉ còn lại mình hắn.

Tuấn Kiệt nghe thấy một tiếng cười khúc khích. Một nụ hôn rơi xuống môi hắn.

Tuấn Kiệt đột nhiên mở mắt nhìn Bình An. Bình An trong mắt tràn đầy phức tạp, tất cả ký ức bị thôi miên đột nhiên quay trở lại khiến cậu cảm thấy tâm tình đặc biệt phức tạp, nhưng khi Tuấn Kiệt thổ lộ với cậu, Bình An vẫn kiên quyết đáp lại hắn.

“Em cũng yêu anh, Tuấn Kiệt.”

“Em yêu anh ngay cả khi em không bị thôi miên.”

HẾT!!!!

Bình luận

Để lại bình luận